Xin tra toi ve

Xin trả tôi về ngày xưa thơ mộng đó Bên mái tranh chiều ngồi ngắm áng mây trôi. Mẹ quê đun bếp nghèo thơm mùi rơm qua khói mờ Ôi! Tình quê trìu mến. Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé Có lũy tre vàng, bờ lúa sát ven đê Dòng sông trôi lững lờ rung vầng trăng soi bóng mờ Chuỗi ngày đẹp và thơ. [ĐK]: Trần ai, hoen đôi mắt đỏ Xót thương đầu môi, ngôn từ nghe ôi khắp trời. Cuộc trần gian quen lừa dối điêu ngoa Còn được ai trong đời biết thương mình. Xin trả tôi về thời xa xưa lộng gió Bên khóm hoa cà rượt đuổi bướm tung tăng Diều căng dây mái đình thương đầu xanh chưa biết buồn Chưa sầu, chưa hờn oán. Xin trả tôi về ngày xưa trong mùa lúa Bên ánh lửa hồng mẹ thức nấu ngô khoai Ngoài sân vang tiếng cười, tan vầng trăng khua bóng chày Thắm đượm vẹn tình quê [ĐK]: Trần ai, hoen đôi mắt đỏ Xót thương đầu môi, ngôn từ nghe ôi khắp trời. Cuộc trần gian quen lừa dối điêu ngoa Còn được ai trong đời biết thương mình. Xin trả tôi về vùng thơ ngây thuở đó Chưa biết ưu sầu vì kiếp sống bôn ba Tìm xa bao thói đời: vinh, nhục, hư trong kiếp người Mơ lợi danh quyền thế. Xin trả tôi về miền quê tôi nghèo khó Có đám dân lành lòng chất phát vô tư Ngày chăm lo cấy trồng đêm quần vui bên chén trà Kể chuyện một ngày qua. Xin trả tôi về Xin trả tôi về Xin trả tôi về ngày xa xưa. Tác giả: Mặc Thế Nhân

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này