Som muon toi cung ve

Sớm muộn tôi cũng về Về để chia vui với quê hương Ngày hoa đăng tưng bừng phố xá Lũ lượt người vung tay reo hò Sớm muộn tôi cũng về Về để quên năm tháng phiêu lưu Và quên đêm mưa nằm gối súng Để được trọn gần người đêm vui Ta cứ đi cứ đi dù ngoài kia bão táp phong ba Xin cúi mặt đưa chân người đã khuất Ta vỗ tay vỗ tay mừng ngày vui đất nước hôm nay Kia vẫn người lớp lớp vươn lên Sớm muộn tôi cũng về Về để thương thêm lũ em thơ Quà đơn sơ tôi chọn nón lá Để tặng người tôi quen bên nhà Sớm muộn tôi cũng về Về đốt tre đan lá phơi khô Mùa đông sang không lành vết nứt Để tìm lại một mùa xuân vui Tôi đã yêu đã yêu một người con gái tóc ngang vai Đôi mắt buồn ưu tư buồn mãi mãi Như vẫn yêu vẫn yêu đồng ruộng xanh bát ngát chân mây Yêu mái nhà dưới lũy tre xanh Sớm muộn tôi cũng về Về để xem khu phố vươn cao "Cà-phê Duyên" mơ mộng vẫn nhớ Dáng nàng "Kiều" xinh xinh nho nhỏ Sớm muộn tôi cũng về Dù biết em nay đã sang sông Hãy quên đi em chuyện dĩ vãng Để được trọn tình người trăm năm Em cứ vui cứ vui. Đợi chờ anh sẽ phí xuân xanh Ôi những ngày gian truân vì đất nước Em hãy quên hãy quên mặc đời anh với kiếp bôn ba Thương những người vẫn khóc trong mưa Sớm muộn tôi cũng về Về để nghe tiên nữ ru ca Bài ca đêm trăng rằm thánh thót Với nhịp hò khoan khoan chân thành Sớm muộn tôi cũng về Bằng chuyến xe đi giữa ba quân Ngày vinh quang dân tộc rước đuốc Sáng lồng lộng nhà Việt Nam tôi. Tác giả: Ngân Giang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này