Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2022

Nhân vật nổi tiếng sinh ngày 01 tháng 5

Hình ảnh
(Cập nhật) 1218 - Rudolf I, Quốc vương La Mã (m. 1291) 1326 - Ý Lân Chất Ban, hoàng đế của triều Nguyên, đại khả hãn của đế quốc Mông Cổ, tức ngày Quý Dậu (29) tháng 3 năm Bính Dần (m.1332) 1592 - Johann Adam Schall von Bell, nhà truyền giáo, nhà thiên văn học người Đức (m. 1666) 1769 - Arthur Wellesley, nguyên soái và chính trị gia người Irelnd-Anh, Thủ tướng Anh Quốc (m. 1852) 1818 - Hermann von Tresckow, tướng lĩnh Phổ (m. 1900) 1825 - Johann Jakob Balmer, nhà toán học và vật lý học người Thụy Sĩ (m. 1898) 1904 - Trần Phú, nhà hoạt động chính trị người Việt Nam (m. 1931) 1912 - Đinh Ngọc Liên, chỉ huy dàn nhạc người Việt Nam (m. 1991) 1924 - Viktor Astafyev, tác gia người Nga (m. 2001) 1916 - Nguyễn Hộ, quân nhân, nhà hoạt động người Việt Nam (m. 2009) 1926 - Peter Lax, nhà toán học người Hungaria-Mỹ 1926 - Lê Trọng Nguyễn, nhạc sĩ người Việt Nam (m. 2004) 1928 - Viễn Phương, nhạc sĩ người Việt Nam (m. 2005) 1938 - Thanh Sơn, nhạc sĩ người Việt Nam (m. 2012) 1946 - Ngô Vũ Sâm, đạo

Hoai cam

Chiều buồn len lén tâm tư Mơ hồ nghe lá thu mưa Dạt dào tựa những âm xưa Thiết tha ngân lên lời xưa Quạnh hiu về thấm không gian âm thầm như lấn vào hồn Buổi chiều chợt nhớ cố nhân Sương buồn lắng qua hoàng hôn Lòng cuồng điên vì nhớ ôi đâu người, đâu ân tình cũ? Chờ hoài nhau trong mơ Nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa Một mùa thu xa vắng Như mơ hồ về trong đêm tối Cố nhân xa rồi, có ai về lối xưa? Chờ nhau hoài cố nhân ơi! Sương buồn che kín nguồn đời Hẹn nhau một kiếp xa xôi, nhớ nhau muôn đời mà thôi! Thời gian tựa cánh chim bay, qua dần những tháng cùng ngày Còn đâu mùa cũ êm vui? Nhớ thương biết bao giờ nguôi? Tác giả: Cung Tiến

Nguoi em nho

Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi Môi hồng vừa đương độ Chưa biết sầu biệt ly Ngày tôi đi vàng nắng Nghiêng nghiêng một hàng cau Mai ta nhìn mây trắng Gửi lời về thương nhau Chiều nay buồn viễn xứ Nhớ người em gái xưa Tôi thấy phương trời cũ Giăng giăng một hàng mưa Mơ về đôi môi thắm Cười ngày tôi lên đường Quê ta chừng xa lắm Giờ em có nhớ thương Tôi có người em nhỏ Xanh xanh đôi hàng mi Môi hồng còn đương độ Đã biết sầu biệt ly. Tác giả: Nguyễn Hiền

Thuc quan (Hon quan reo)

Dồn trong đêm vắng ngàn tiếng đồng loa vang lừng Đầu người lô nhô sát theo bờ núi sông hò reo Thây tan trong khói mây. Tiến quân! Tiến quân theo! Nơi chốn sa trường dân Nam hồn thúc oai vang đời Việt Nam hận đời đời Diệt quân Nguyên, quân lướt tới thây kề thây Máu tuôn rơi theo mờ dương Mây nước chập chùng đến đâu Việt Nam hận đâu! Nhìn trong hơi gió thoảng bóng quân Nam lướt đi Thề cùng diệt tan giống tham tàn thúc quân vùng lên! Nơi đây đất nước Nam biết bao đấng anh linh Xác thân thay cùng cố tâm đền núi sông an nhà. Tác giả: Văn Giảng

Tieng coi trong suong dem

Bến nước gió rét đò thưa khách sang Lau xanh ven sông mờ run bóng trăng Đêm nay không gian chìm trong giá băng Con đò sang ngang... Kể lúc vắng bóng người chinh chiến xưa Đã cắm giữa gió mùa thu thổi đưa Đêm nay đông sang mà tin vẫn chưa... đưa đò... về... xưa Mà đoàn hùng binh âm thầm xông lướt trong sương Hồi còi còn vang như hòa lẫn theo người lái đò ru: Tiếng còi trong sương đêm Tiếng còi trong sương đêm theo gió đưa ôi buồn, nghe vi vu oán than Thôi toán quân đi rồi, thôi toán quân đi rồi... Hơ hờ hơ... hơ hơ hơ đi rồi... Con ơi lòng mẹ ủ ê thương cho chồng mấy dặm sơn khê Khi ra đi có hứa thu nay về Mà hôm nay lá thu đã rơi tràn, Rồi mùa đông sang qua luôn mòn mỏi trong đau buồn Hò hơ hớ... Hò hơ hớ... Tiếng còi trong sương đêm Tiếng còi trong sương đêm theo gió đưa ôi buồn Nghe vi vu oán than Thôi khóc chi đau lòng, con cứ an giấc nồng Hơ hờ hơ... hơ hơ hơ bên lòng... Hơ hờ hơ... hơ hơ hơ... Tác giả: Lê Trực

Trot dai (Lo lam)

Lúc vừa lớn em biết chi tình yêu Có người đến xin muốn được làm quen Lòng em bối rối xôn xao Những khi anh thường trộm nhìn Em không hiểu gì lắc đầu liên miên. Chữ ngờ thế gian có ai học đâu Ấy vừa mới quen chữ tình đã in sâu Tưởng rằng mãi mãi thương nhau Sẽ không bao giờ nhạt màu Nhưng nay tình đầu biến thành hận sâu. [ĐK]: Dù cho ai đã phụ tình Đem hững hờ đổi trao với mình Làm sao tôi quên được người yêu? Trót dại đã yêu không tính suy thiệt hơn Dẫu nghèo trắng tay chấp nhận đời cô đơn Ngàn năm ghi khắc trong tim Những câu ân tình ngọt mềm Yêu anh một lần muôn đời chẳng quên! Tác giả: Lê Kim Khánh, Tuấn Hải

Xuan ca

Xuân trong tôi đã khơi trong một đêm vui Một đêm, một đêm gối chăn phòng the đón cha mẹ về. Xuân âm u lắt leo trong nguồn suối mơ Bừng reo rồi theo nắng lên từ cha chói chan lòng mẹ Xuân Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân tôi ra góp chung câu gào thiết tha Là xinh, là tươi có Xuân thưở xưa ước mơ hiền hoà Xuân xanh lơ, hắt hiu trong trời nắng mưa Vườn Xuân là Xuân có hoa ngày mai hát Xuân thật dài Xuân Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân tôi sang bến yêu tôi tìm gió trăng Tình Xuân là Xuân có khi mừng vơi có khi sầu đầy Xuân yêu đương muốn căng lên nhựa sống ngon Tìm em gặp em đón Xuân nghìn năm bão Xuân ngập lòng Xuân Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân lên cao chóp Xuân buông nhịp xuống sâu Hồn Xuân hồn thiêng ngút lên từ lâu cõi Xuân còn dài Xuân trong ta đã muôn ngàn lần đã qua Mặc cho, mặc bao những cơn buồn thương những cơn giận hờn Xuân Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân ơi, Xuân ới, Xuân ơi Xuân tôi ơi sức Xuân

Xot xa

Hỡi người yêu nhỏ, từ miền đông đó khi nghe xuân sang, có nhớ không em? Trên đường thênh thang, lần đầu bên nhau anh lo mênh mang, lo phút ly tan Giữa ngày vui mới, cuộc tình phơi phới Anh nghe như đã chôn chặt bước chân người xa Hố sâu thời gian thời gian đắng cay Sẽ đưa tình ta về trong phũ phàng [ĐK]: Anh yêu ngày qua, anh nhớ tình ta Trong bơ vơ anh mơ thêm một lần dang dở Em biết không em, tình duyên nát tan Đã đem hồn anh vùi trong nắng tàn Những gì chưa nói dù lời trăn trối Anh xin mang theo muôn kiếp trong tim Em là vì sao, vì sao trên cao Muôn hoa đua nhau mong chút tơ duyên Biết tình không lối thà tìm thương đau Xa nhau để tránh âm thầm ngỡ ngàng về sau Giấc mơ đẹp qua tình trong xót xa Anh mong nghìn sau tình không xóa nhòa Anh yêu ngày qua, anh nhớ tình ta. Tác giả: Lam Phương

Xin tron tuoi loan

Tôi không tham không tham kho tàng vô tận Tôi không mê nét đẹp lộng lẫy giai nhân. Tôi không mơ quyền quý cung son vàng Bạo chúa hay ông hoàng quyền uy cao nhất thế gian. Thương quê hương qua non thế kỷ điêu tàn Thương quê hương thăng trầm chuyển biến không nguôi Lam Sơn ơi hồn Chí Linh sông Đằng Vạn Kiếp hay Hạ Hồi Những dòng lịch sử đâu rồi? Tơi chỉ xin chỉ xin đầy lúa thơm quê mẹ hiền Hàn gắn quê cha buồn phiền với niềm thương Cho tôi xin đóa hoa tình nụ còn phong kín Những chân thành ngọt lời trinh nguyên Tiếng ban đầu tôi ngỏ lời yêu em. Xin an vui cho anh lứa tuổi đăng trình Xin cho em chuỗi ngày buồn thoáng qua nhanh Cho xin thêm ngày tháng xanh màu hoài Để lớp trai thơ dại đốt đèn đọc sách đêm dài. Tác giả: Hoài Linh

Xin tra toi ve

Xin trả tôi về ngày xưa thơ mộng đó Bên mái tranh chiều ngồi ngắm áng mây trôi. Mẹ quê đun bếp nghèo thơm mùi rơm qua khói mờ Ôi! Tình quê trìu mến. Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé Có lũy tre vàng, bờ lúa sát ven đê Dòng sông trôi lững lờ rung vầng trăng soi bóng mờ Chuỗi ngày đẹp và thơ. [ĐK]: Trần ai, hoen đôi mắt đỏ Xót thương đầu môi, ngôn từ nghe ôi khắp trời. Cuộc trần gian quen lừa dối điêu ngoa Còn được ai trong đời biết thương mình. Xin trả tôi về thời xa xưa lộng gió Bên khóm hoa cà rượt đuổi bướm tung tăng Diều căng dây mái đình thương đầu xanh chưa biết buồn Chưa sầu, chưa hờn oán. Xin trả tôi về ngày xưa trong mùa lúa Bên ánh lửa hồng mẹ thức nấu ngô khoai Ngoài sân vang tiếng cười, tan vầng trăng khua bóng chày Thắm đượm vẹn tình quê [ĐK]: Trần ai, hoen đôi mắt đỏ Xót thương đầu môi, ngôn từ nghe ôi khắp trời. Cuộc trần gian quen lừa dối điêu ngoa Còn được ai trong đời biết thương mình. Xin trả tôi về vùng thơ ngây thuở đó Chưa biết ưu sầu vì kiếp sống bôn ba

Xa vang

Ngày anh xa vắng Em không trang điểm đợi chờ Những đêm gió lạnh đầu hè Khuê phòng phủ kín tâm tư Nhìn từng hạt mưa sa Thương đời biển sầu bao la Để cho cành hoa héo khô Lỡ cung ái ân xuân thì Ngày anh xa vắng Phấn son xếp lại chẳng dùng Trắng đêm đối ngọn đèn tàn Trăng mờ lạnh giấc cô miên Đợi chàng một hai năm Hay là cả đời xuân xanh Ngày nao đầu pha tuyết sương Vẫn mong tái ngộ một lần Chàng đi chinh chiến Gieo neo rừng khuya Là mong chiến thắng vai mang vòng hoa Còn em khuya sớm chăm lo miền quê Cho lúa lên ngôi hai mùa Sống cho tình yêu thế hệ Ngày anh xa vắng Tóc buông giữ vẹn lời thề Ước mong ngấn lệ ngày về Thay dòng nước mắt chia ly Vì trời làm phong ba Nên đời hội ngộ chia ly Lệ rơi nhiều hơn nước mưa Dẫu cho bốn biển chẳng vừa... Nhạc: Y Vân. Thơ: Đặng Trần Côn, Đoàn Thị Điểm

Xa lo khong den

Trên xa lộ mênh mang trên xa lộ cô đơn ôi xa lộ bóng tối im lìm Tìm có người tìm tình yêu mất đi không còn đến Trên xa lộ đêm đen trên xa lộ đua chen ôi xa lộ sống chết vô tình Tình hỡi cuộc tình người đi vết xe đang lăn tròn! Cuộc đời sao tăm tối như xa lộ không đèn! Cuộc đời sao u ám như xa lộ tối đen! Một người trong cõi sống một người sang cõi chết chỉ là giọt nắng sớm, cánh sương đêm Trên xa lộ không tên Trên xa lộ khô khan ôi xa lộ giết chết tâm hồn Vừa thấy cuộc đời chợt tan biến đi như hình bóng Trên xa lộ miên man trên xa lộ thênh thang ôi xa lộ tối ám không đèn Đường hỡi con đường tình yêu thoáng qua như vô hình! Tác giả: Y Vân

Vuong Thuy Kieu

Người xưa viết truyện người sau ngậm ngùi thương tiếc xa vời Đời người con gái nổi trôi vì số kiếp bởi trót là giai nhân Trời xanh kia bao nỡ ghét ghen chi đời hoa một đời hoa bạc mệnh Sớm nở nhưng tối tàn theo thời gian quên lãng để chôn vào hư vô. 2. Màn đêm xuống dần Kiều nương nghẹn ngào van vái âm thầm Mộ nàng ca nữ cỏ xanh vừa dấu kín một kiếp người ca nhi Vì đâu xui tan vỡ cỏ xanh mồ hồng nhan cho tơ duyên bẽ bàng Sương chiều giăng lối về bên cầu tơ liễu rũ mây trôi nhẹ bâng khuâng. [ĐK]: Vương Thúy Kiều lệ buồn nhỏ gối đêm thâu Sanh má hồng sao trời lại nỡ đa đoan Thoáng đâu ngoài hiên vắng gió động bức rèm thưa Lời ai tha thiết gọi Kiều Kiều Nương ơi kiếp này em gian truân mười lăm năm đoạn trường. 3. Đàn tơ phiếm trùng làn môi nhạt màu thơ kết u sầu Nhiều đêm nức nở xót thương mình bơ vơ từ lúc còn ngây thơ Vầng trăng khuya lẻ bóng sương giăng bạc mái đầu non cô đơn gối mỏi mòn Đêm dài nghe tiếng vạc lạc loài đi ăn đêm nghe thương mình nhiều thêm. Sáng tác: Thương Linh

Ve voi cat bui

Sống trên đời này người giàu sang cũng như người nghèo khó. Trời đã ban cho ta cám ơn Trời dù sống thương đau. Mai kia chết rồi trở về cát bụi giàu khó như nhau. Nào ai biết trước số phận ngày sau ông Trời sẽ trao. Này nhà lớn lầu vàng son Này lợi danh chức quyền cao sang. Có nghĩa gì đâu sao chắc bền lâu hay như nước trôi qua cầu. Này lời hứa, này thủy chung, Này tình yêu chót lưỡi đầu môi cũng thế mà thôi Sẽ mất ngày mai như áng mây cuối trời. Sống trên đời này tựa phù du có đây rồi lại mất. Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi trắng thay đen. Nào người sang giàu đừng vì tham tiền bỏ nghĩa anh em. Người ơi! Nên nhớ cát bụi là ta mai này chóng qua. Người nhớ cho ta là cát bụi trở về cát bụi Xin người nhớ cho. Tác giả: Minh Kỳ

Uot mi

Ngoài hiên mưa rơi rơi, Lòng ai như chơi vơi Người ơi nước mắt hoen mi rồi Đừng khóc trong đêm mưa, Đừng than trong câu ca... Buồn ơi trong đêm thâu, Ôm ấp giùm ta nhé Người em thương mưa ngâu Hay khóc sầu nhân thế Tình ta đêm về, Có ấm từng cơn mơ em chưa... Mưa lạnh lùng rơi rớt giữa đêm về Nghe não nề... Mưa kéo dài lê thê những đêm khuya Lạnh ướt mi Ai còn buồn khi lá rớt trong một cuối đông.... Ngoài hiên mưa rơi rơi, Buồn dâng lên đôi môi Buồn đau hoen ướt mi ai rồi Buồn đi trong đêm khuya Buồn rơi theo đêm mưa Còn mưa trong đêm nay Lòng em buồn biết mấy Trời sao chưa thôi mưa Ôi mắt người em ấy Từ đây thôi mờ Nước mắt buồn mi em ngây thơ... Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn

Tron doi yeu em

Anh sẽ yêu em đến trọn cuộc đời Cuộc tình đầu tiên anh dành cho em Từ lúc đôi ta đi học cùng trường Mộng mơ trang vở học trò Kỷ niệm còn đó tim em. Em nhớ không em những lần hẹn hò Lần nào bên nhau như hình với bóng Tay ấp trong tay em thường bảo rằng Dù cho núi lở, non mòn Tình ta sẽ chẳng đổi thay. Chiều nay phương xa lòng nhớ về em Nhớ làn môi ấm em trao những lần hai đứa gần nhau Người ơi xa nhau đừng quên ước thề Mai đây rồi anh sẽ về Thỏa lòng chúng mình mong nhớ. Mình về bên nhau tình xây ngất trời Anh sẽ yêu em đến trọn cuộc đời Cuộc tình đầu tiên sẽ là mãi mãi Ta sẽ bên nhau xây mộng ngàn đời Tình yêu cao đẹp tuyệt vời Nụ cười tươi thắm trên môi. Anh sẽ yêu em đến trọn cuộc đời Anh sẽ yêu em đến trọn cuộc đời Anh sẽ yêu em trọn đời yêu em. Tác giả: Ca sĩ Ngọc Sơn

Trang son cuoc

Suốt canh tàn... một mình ta dưới trăng vàng Đàn trầm rung... khúc mơ màng Gợi lòng ta... nhớ mường vang xa Nhìn ánh trăng... mơ về phía trời khuất xa Một tình thơ... chốn non [ngàn Ôi ! giờ phút... sao sớm tàn... Lòng còn hoài mơ... một đêm Điệu nhạc rền vang... rừng thẳm Rượu cần càng vui... càng uống Đắm say men nồng... tình duyên Cùng nàng ngồi bên... bờ suối Hẹn hò một duyên... tình mới Nàng ngồi lặng nghe... chàng nói Khẽ rung rinh đôi... làn môi Suốt canh tàn... kề vai say ánh trăng vàng Nhạc xa đưa... khúc mơ màng Nàng nhìn ra... phía trời xa xa Như ước mơ... duyên tình thơ mộng dưới trăng Nhưng thời gian... vẫn trôi hoài Trăng tàn uá... rồi khuất tàn... Tình vương sơn nữ Tình thơ ngây... bên suối Xót xa... duyên tình xưa Lạnh lùng... ngồi trông trăng sáng Ta nhớ... ngày qua... Nhờ làn... gió đưa Gió ơi... đưa về chốn xưa Thiết tha... bên bờ suối thơ Bóng ai... xa còn ước mơ [Hát trở lại từ đoạn 1 rồi kết] Ôi... ngày vui... sao quá... vội qua... Tác giả: Văn Phụng, Văn

Trang nhat ky

[Lời 1]: Nhiều khi tôi ngồi bên trang nhật ký Lắng tâm tư xuôi về bao tháng năm xa mờ Lòng dâng lên niềm thương không bến bờ Còn kiếm đâu được thời học sinh sống nên thơ. Nào khi lên trường trong bao chiều nắng Bước đi bên nhau cầm chung nón che đôi đầu Nào khi mưa chùm chung manh áo màu Mặc gió mưa lạnh lùng mình vẫn vui gần nhau. [ĐK]: Đã lâu rồi, chia ly đôi nơi Hoa học sinh thôi thắm tươi! Nón nghiêng buồn, mưa rơi cô đơn Đâu còn bên nhau đến trường! Trường xưa nay biệt xa hai người cũ Lối đi năm xưa quạnh hiu đứng im u sầu Thời gian qua niềm thương không úa màu Nhật ký nay còn mà người cũ đi về đâu? [Lời 2]: Giờ đây âm thầm bên trang nhật ký Lắng xuôi tâm tư hoài mơ bóng ai xa ngàn Và im nghe thời gian đi ngỡ ngàng Lòng vấn vương gì mà buồn khi bước sang ngang? Một khi yêu dù xa nhau ngàn lối Vẫn yêu trong tim và luôn nhớ nhau trong đời Mà nay ôi giờ vu quy đến rồi Nhật ký ôm vào lòng mà tiếc thương đầy vơi! [ĐK]: Có đâu ngờ: Ai se duyên tơ Ai làm cho tan giấc mơ? Lỡ mon

Tra lai em yeu

Trả lại em yêu, khung trời Đại Học Con đường Duy Tân cây dài bóng mát Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt Trả lại em yêu, khung trời mùa Hạ Ngọn đèn hiu hiu nỗi buồn cư xá Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má Tóc em thơm nồng, dáng em hiền hòa. Anh sẽ ra đi về miền cát trắng Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng Anh sẽ ra đi về miền mênh mông Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó Đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ Đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về. Trả lại em yêu con đường học trò Những ngày Thủ Đô tưng bừng phố xá Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt Trả lại em yêu mối tình vời vợi Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới Đường buồn anh đi bao giờ cho tới? Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài Trả lại em yêu! Trả lại em yêu! Mây trời xanh ngát... Tác giả: Phạm Duy

Toi van co don

Tôi vẫn cô đơn, em dù đẹp như mộng mơ Tôi vẫn cô đơn chưa hề nói yêu bao giờ Tôi vẫn cô đơn không người thương không người nhớ Chiều một mình đi phố hồn không nắng không mưa Tôi muốn quen em nhưng ngại đời ưa giàu sang Tôi muốn yêu em nhưng tình nghĩa thua bạc vàng Tôi biết em đang âm thầm ước mơ nhiều lắm Mà mình thì tay ngắn làm sao với được em Những khi hoàng hôn lẻ bóng Những đêm nằm nghe gió lộng, Ngoài trời hiu hắt mưa rơi Lòng tự hỏi lòng cuộc đời đơn côi có buồn không Tôi vẫn cô đơn không hận sầu không hờn dỗi Tôi vẫn cô đơn quen chuyện đắng cay nhiều rồi Xin hãy cho tôi ghen hạnh phúc em lần cuối Dù tình là mây khói là cay đắng người ơi. Nhạc sĩ: Anh Bằng

Toi muon quen nguoi

Tôi muốn quên em khi đường đời mình không chung lối Tôi muốn quên em khi câu thề em đã quên rồi Tôi muốn quên em vì sầu thương ngày đêm tàn phá Tôi muốn quên em vì đời tôi luống phong ba Tôi muốn xa em, xa kỷ niệm làm tôi ray rứt Tôi muốn xa em, xa cuộc tình lịm chết trong đời Tôi muốn xa em, xa đôi môi hồng nhiều gian nhiều dối Tôi muốn xa em... Thôi nhé đừng nói yêu tôi Rồi tình yêu thương ấy - chốn thiên đường hồn hoa lạc lối Tình yêu thương ấy - biết đâu rằng em lừa dối Thôi đã hết rồi, đã hết rồi Thì tại sao người còn sống trong tôi cho mình đau xót thêm thôi Tôi muốn quên em trong men rượu nồng mềm môi cay đắng Tôi muốn quên em trong cuộc tình hồng đêm trắng quên đời Tôi biết yêu em như đem đời mình dìm trong ngục tối Tôi muốn quên em cho chết trọn kiếp đơn côi... Tác giả: Khánh Băng

Tinh yeu nhu mui ten

Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em mưa đêm gió oán than Còn gì đâu em khi thu lại về với lá rơi ly tan Còn gì đâu em lời thề trăm năm chỉ là dĩ vãng thôi Nay tình đã vắng như vở kịch đời giữa bóng đêm buông màn Còn gì đâu em vì tình ra đi bay theo những bóng chim Cho ta nhức nhối đau hơn một lần khi tan rã trái tim Hạnh phúc đã héo khô giữa đôi tay như nụ hoa thời gian Có nghe đêm này tuợng đá khóc hơn mưa ngàn Thôi thì đành quên nhau như lá chôn đi mùa đông, như nắng phai đi hình bóng, cho chết đi khung trời mơ mộng Thôi thì đành quên nhau cho tắt đi khung đàn đớn đau, sân khấu yêu đuơng muôn đời mang theo vạn câu gian dối Chiều tím vây chân trời, người đã đi xa người Ngày tháng yêu nhau chỉ còn lại trong ta bao nhiêu xót xa Thôi ta cố quên đi buồn nào rồi cũng phai mờ Đuờng phố đêm xa mù Thành phố quên lên đèn Một thoáng đam mê trả lại đời em mang đi như mũi tên Ôi tình yêu mũi tên ngập sâu vào đáy tim ** Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em mưa đêm gió oán than Còn gì đâu em khi thu lại về

Tinh thien thu (Chuyen tinh Mong Thuong)

Vẫn biết trên cõi đời thường yêu thường mơ lứa đôi Nếu biết sống giữa trời tình yêu là con nước trôi Trôi lang thang qua từng miền Lúc êm ái xuôi đồng bằng. Cũng có lúc thác gập ghềnh chia từng con nước xuôi Mời bạn nghe chuyện thê lương Khóc cho người lỡ yêu đương Trời già nhưng còn ghen tương Cách chia người trót thương Em xinh em tên Mộng Thường Mẹ gọi em bé ngoan Em xinh em tên Mộng Thường cha gọi em bé xinh Đến lúc biết mơ mộng như những cô gái xuân nồng Nàng yêu anh quân nhân Biệt Động trong một ngày cuối đông Chuyện tình trong thời giao tranh vẫn như làn khói mong manh Chàng về đơn vị xa xăm nàng nghe nặng nhớ mong Yêu nhau lúc triền miên khói lửa Chuyện vui buồn ai biết ra sao Nhìn quanh mình sao lắm thương đau Khi không thấy người yêu trở lại Tình không tìm ra dấu ban mai Người không tìm ra dấu tương lai Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người em nhỏ phương xa Một đêm buồn có gió đông qua Xin cho yêu trong Mộng Thường nhưng mộng thường cũng tan Xin cho đi chung m

Tinh khuc cho em

Như hoa đem tin ngày buồn Như chim đau quên mùa Xuân Còn trong hôn mê buồn tênh Lê mãi những bước ê chề Xin cho thương em thật lòng Xin cho thương em thật lòng Còn có khi lòng thôi giá băng Cho em môi hôn vội vàng Cho em quen ân tình sâu Dù em không mong dài lâu Xin cất lấy ước mơ đầu Cho tôi yêu em nồng nàn Cho tôi yêu em nồng nàn Dù tháng năm buồn vui bàng hoàng Vì đâu mê say phồn hoa Như áo gấm sáng lóng lánh Ôm rách nát không tâm linh Ôm tiếng hát không hơi rung nghèo nàn Còn yêu chi hoa ngày xanh Héo hon vì mong manh Bỏ quên lại người sau ngỡ ngàng Thương em khi yêu lần đầu Thương em lo âu tình sau Dù gương xưa không được lau Soi lấy bóng mối duyên sầu Cho tôi yêu em nồng nàn Cho tôi yêu em nồng nàn Dù biết yêu tình yêu muộn màng. Tác giả: Lê Uyên Phương

Tinh ca tren lua

Trên đồng lúa vàng, một bầy sơn ca Trên đồng lúa vàng, chỉ mình đồi ta chỉ mình đồi ta, nhìn mây, mây ngập ngừng, nhìn chim, chim ngại ngùng, mình nhìn nhau, nhìn được lòng thẹn thùng trên đôi má em hồng hồng Trên đồng lúa vàng, một chiều yêu em Trên đồng lúa vàng, ngàn đời không quên ngàn đời không quên, vừng trăng trên trời, ngàn sao cao vời vợi, mình nhìn nhau, nhìn được tình phơi phới trong mắt em tuyệt vời Ta yêu nhau trên đồng lúa vàng Ta quen nhau ngày lúa còn xanh Ta quen nhau khi bày én lượn, đôi cò nào hạ cánh vu vơ Ta yêu nhau khi ngọn lúa vàng, ngọn gió chiều thoạt mát đưa ru. Tác giả: Hoàng Thi Thơ

Tieng sao thien thai

Xuân tươi! Êm êm ánh Xuân nồng, Nâng niu sáo bên rừng, Dăm ba chú kim đồng... (Hò xàng xê) Tiếng sáo, Nhẹ nhàng lướt cỏ nắng, Nhạc lòng đưa hiu hắt, Và buồn xa buồn vắng, Mênh mông là buồn! Tiên nga, buông lơi tóc bên nguồn, Hiu hiu lũ cây tùng, Ru ru tiếng trên cồn... (Hò ơi làn) Mây ơi! Ngập ngừng sau đèo vắng, Nhìn mình cây nhuộm nắng, Và chiều như chìm lắng, Bóng chiều không đi... Trời cao xanh ngắt! Ô... kìa! Hai con hạc trắng (ư) bay về (ề) nơi nao? Trời cao xanh ngắt! Ô... kìa! Ô... kìa! Hai con hạc trắng bay về, về Bồng Lai! (Đôi) Chim ơi, Lên khơi sáo theo vời Hay theo đến bên người, Tiên nga tắm sau đồi... (Tình tang ôi) Tiếng sáo, Khi cao, cao mờ vút, Cùng làn mây lờ lững, Rồi về bên bờ suối, Cây xanh mờ mờ... Êm êm, ôi tiếng sáo tơ tình, Xinh như bóng xiêm đình, Trên không uốn thân hình... (Đường lên, lên) Thiên Thai! Lọt vài cung nhạc gió, Thoảng về mơ mộng quá, Nàng Ngọc Chân tưởng nhớ, Tiếng lòng bay xa... Tác giả: Phạm Duy

Tieng ca u hoai

Tôi chưa quên một bài ca chan chứa u hoài Những đêm vắng lạnh bùi ngùi nhớ thương ai Tôi chưa quên một giọng ca ôi luyến lưu làm sao nỉ non như tiếng sáo ru ban chiều và dịu êm như khúc ca tình yêu Bao năm qua miệt mài đi giữa chốn non ngàn Tiếng ca vẫn gửi niềm thương nỗi nhớ bâng khuâng Bao năm qua mà giọng ca xưa vẫn ghi vào tôi hình nguời em mái tóc đen buông dài dù ngàn sao thương nhớ chẳng nhạt phai Có những khi ngồi đón hoàng hôn những khi nhìn trăng xế đầu non ngờ rằng mình yêu vì nghe lòng nhớ thoáng bóng không gian thành tơ với cung đàn thương Nhưng biết yêu là đau khổ vì duyên mình dang dở vì đời mình còn đi xây tình đất nước quê hương sông hồ muôn hướng biết ngày nào thuyền đến bờ Ai không qua một lần yêu tha thiết trong đời Lấy trăng gối mộng dệt nhiều mơ ước xa xôi Tôi xin dâng trọn niềm thương lên phím tơ người ơi Dù ngày mai xa cách muôn phương trời thì đàn tôi chỉ nhớ một người thôi. Tác giả: Anh Bằng, Lê Dinh

Tien biet

Ở nơi nào cũng nhớ về quê hương Ở nơi nào cũng có tình yêu thương Em đi mây gió u buồn Biết nơi xa đó có gì vui hơn Riêng tôi ôm mối tơ lòng vấn vương Nhớ nhớ phút phân ly Tiễn bước em đi biết nói câu gì Em, em bước lên tàu, em vẫy tay chào Là từ đây xa nhau, là từ đây xa nhau Ở nơi này với dáng tự nhiên xưa Vẫn tin là bến đầu của mai sau Ðêm đêm tôi chắp tay cầu Chúc em phương đó có nhiều tương lai Với bao mơ ước đong đầy trong tay Thuở ban đầu ai nghĩ chuyện mai sau Ðể bây giờ rồi cũng đành thương đau Ðêm đêm tôi chắp tay cầu Chúc em phương đó có nhiều tương lai Với bao mơ ước đong đầy trong tay. Nhạc sĩ: Tô Thanh Tùng

Thuong ve quan tro

Biết rằng anh sẽ buồn ngày mai đến nhà tôi mong thăm người bạn cũ. Dừng bước chân đầu ngõ Anh thấy nhà trơ vơ không tiếng cười trẻ thơ. Người người như đợi chờ Một màu lam thương nhớ Hỏi thăm anh mới biết tôi lên đường tòng chinh. Giờ tôi là lính Đời tôi đã vướng kiếp phong trần rồi bạn ơi! Những chiều vui thành phố Anh có thương tôi đang gác giặc ngoài biên khu. Hay hành quân rừng xa Bàn tay sạm nắng cháy không còn như ngày xưa. Quãng thời gian nào đó Tôi chiếm huy chương xin phép về nhà thăm anh. Mơ một đêm trời thanh nằm chung chuyện vãn trút tâm sự riêng lòng mình. Lúc này nơi quán trọ Buồn vui có gì không biên thư kể chuyện nhé! Làm lính oai hùng đó nhưng cũng nhiều gian lao Anh biết rồi tại sao! Đừng hẹn tôi ngày về vì đường xa thiên lý. Đời trai như chiến sĩ Kinh Kha một lần đi. Bạn anh vì nước Vì anh vì máu thắm da vàng người Việt Nam. Tác giả: Lê Mộng Bảo

Thuong muon

Muốn viết anh đôi hàng ngại lòng anh xót xa Vì ngày mai em gái lên xe kết hoa hồng Đốt hết bao hình bống chờ giờ bước sang sông Chớ trách em thây lòng sầu này anh biết không Vì đời người con gái như hoa nở một lần Sáng thắm tô hồng tiếu chiều nắng mưa tiêu điều Anh ơi duyên chẳng nên đôi bao mến yêu qua rồi Nay còn trong kỷ niệm trời cay nghiệt quá Chia ly ta trách nhau chi trăm năm có duyên gì Hay là giấc mơ thôi để nhớ khôn nguôi Nếu biết em theo chồng còn gì anh nói không Lòng nào em muốn thế cho duyên lỡ câu thề Có trách em thì nhớ trời sẽ duyên đôi mình. Tác giả: Phượng Linh (Nguyễn Văn Đông?)

Thuong hoai ngan nam

Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai Trăng khuyết rồi có khi đầy Ngăn cách rồi cũng xum vầy Mây bay bay hoài ngàn năm Lòng như con thuyền đổ bến tình yêu Ngại gió mưa chiều thuyền vẫn còn neo Ai đó dù có hững hờ, ai đó dù đã âm thầm Ra đi ôm trọn niềm thương Thương hoài ôi ngàn năm còn đó đá mòn mà tình có mòn đâu Tình đầu là tình cuối người ơi Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi Thời gian âm thầm như nước về khơi Lòng trót yêu người tình khó đổi thay Hoa thắm rồi có khi tàn, Tình ấy chỉ đến một lần Tâm tư thương hoài ngàn năm. Tác giả: Phạm Mạnh Cương

Thuong ca mua Ha

Hè về rồi đây tâm hồn xuyến xao Nhắc đến biệt ly thương cảm nỗi sầu Tiếng ve nức nở chan chứa Sân trường còn lại hai đứa Cầm tay nhau nói nhiều cũng buồn. Ngoài trời phượng rơi trong lòng vấn vương Nhớ những bạn thân chung một mái trường Biết bao kỷ niệm mang đến Thương rồi một tà áo tím Dù xa nhau nhớ đừng lãng quên. Mai đây cách biệt nỗi buồn này ai biết Thấy phượng rơi khóc thầm Rưng rưng tiếng lòng như ve ru não nùng Tình này riêng lạnh lùng. Một ngày biệt ly trăm ngày nhớ nhau Nuối tiếc cuộc vui ân tình lúc đầu Nếu ai đã từng rung cảm Đôi lần nhặt màu hoa thắm Lòng bâng khuâng biết mình đã yêu. Tác giả: Thanh Sơn, Bảo Thu

Thu quyen ru

Anh mong chờ mùa Thu Trời đất kia ngả mầu xanh lơ Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa Bên những bông hồng đẹp xinh. Anh mong chờ mùa Thu Dìu thế nhân dần vào chốn Thiên Thai Và cánh chim ngập ngừng không muốn bay Mùa Thu quyến rũ anh rồi. Mây bay về đây cuối trời Mưa rơi làm rụng lá vàng Duyên ta từ đây lỡ làng Còn đâu những chiều Dệt cung đàn yêu. Thu nay vì đâu tiếc nhiều Thu nay vì đâu nhớ nhiều Đêm đêm nhìn cây trút lá Lòng thấy rộn ràng Ngỡ bóng ai về. Anh mong chờ mùa Thu Tà áo xanh nào về với giấc mơ Mầu áo xanh là mầu anh trót yêu Người mơ không đến bao giờ. Tác giả: Đoàn Chuẩn, Từ Linh

Thu ngoai bien tran

Ba năm xuôi ngược khắp miền rừng sâu đồi cao. Gian lao nhưng lòng vẫn nặng tình yêu Núi Sông. Cho nên nhiều khi nhớ về em lắm Trang thư vài câu làm tin thế thôi Nàng hay trách hờn người tình biên ải bảo rằng vì ai nỡ đành nhạt phai. Em ơi cho dù muôn dặm hành quân ngày đêm. Biên cương xa vời anh vẫn là anh của em. Thư anh từ nơi tuyến đầu lửa khói Trong đêm hỏa châu bừng lên sáng soi Vài câu viết vội lời tình chân thành. Mong người em yêu thấu hiểu lòng anh. Khi non nước còn giặc thù, anh chấp nhận lời thề đời trai dâng Núi Sông. Bao yêu ái chuyện của lòng, ai chẳng phải một lần ấp ủ trong tim. Nhưng nếu yêu thương còn dang dở, và còn những ngày cách ngăn. Xưa nàng Tô Thị ngày đêm trông chồng, không màu thư xanh. Tình xưa nay còn sử quý lưu danh. Em anh yên lòng an phận người thương chờ mong. Anh em bao giờ vẫn là người yêu thủy chung. Thư anh gởi em viết từ Biên Trấn, thư anh dù không màu xanh ái ân. Biển thương chất đầy tình ngoài chiến trường, gởi về hậu phương với trọn niềm tin. T

Thu ca

Lạnh lùng sương rơi heo may Buồn ngơ ngác bóng chim bay Mây tím giăng sầu đó đây Ngày đi chiều mang sầu tới Làn sương chiều Thu lả lơi Tiếng mưa rơi đều trên lối Chiều về gieo thương với nhớ Lòng người lữ thứ bơ vơ Nghe lá hoa rụng xác xơ Chiều Thu về đây lạnh lẽo Mà sương chiều rơi hắt hiu Gió xa đưa nhẹ tiếng tiêu Nhớ ai chiều Thu Nhìn bao lá úa rơi đầy lối Nhẹ rung tà áo Làn môi cười thắm như cánh hoa đào Cách xa vì đâu! Dù bao lần lá hoa phai màu Rung chi cành hoa lá Khi tà dương đã khuất non xa Mầu chiều Thu reo lá úa Buồn se sắt nhớ Thu xưa Tôi biết em chiều gió mưa Người đi về đâu ngàn lối Màu hoa chiều Thu úa phai Xót xa cho lòng tê tái Ngập ngừng sương rơi non xa Chiều Thu giăng lối cô đơn Nghe tiếng mưa sầu chứa chan Mà bóng chiều phai vàng úa Mưa xóa tình quen biết nhau Trách chi cho lòng đớn đau. Tác giả: Phạm Mạnh Cương

Thoi ta xa nhau

Em, em đã hết yêu anh Em anh vẫn biết em luôn dối gian Và tìm khép kín không yêu anh Rồi tình đôi ta thật đã tan Em, em mãi mãi vui có biết đâu Em, em đã hết cho anh những nhớ mong Giờ em cất bước không trông anh Vì tình yêu kia thật đã tan Xa nhau, hãy vui lên em Xa nhau, xin may mắn cho em Một đời cùng người yêu Đã dâng trọn lòng say mê Xa nhau,hãy vui lên em Xa nhau, xin may mắn cho em Thật nhiều cùng người yêu Suốt trên đời, đời về sau. Nhạc ngoại, lời: Nguyễn Duy Biên

Thiep hong anh viet ten em

Hôm ấy anh đi mình với mình vừa quen, Tình nhúm chửa thành tên đôi ta đều biết rằng tình yêu như hình với bóng. Tình yêu như tờ giấy trắng như nước êm xuôi giữa dòng. Thì hôm nay người đi, nụ hoa yêu vừa hé chỉ xin giữ ân tình mình em nhé! Sống cho kỷ niệm quá khứ tuy úa màu tương lai mình gần nhau. Biên cương không mây xanh màu lá rừng. Nơi đây đơn sơ như lòng đường phố vắng Ngày mới đến bâng khuâng giờ vui nếp chinh nhân. Đôi lúc tuy buồn nhưng rồi quen. Em từ lúc chia ly bè bạn vắng tin về. Hôm nay mùa Đông, mai kia là Thu đến. Dù ngày đêm chinh chiến vẫn hoài nhớ em. Anh biết khi đi là cách biệt người quen, mà nhớ nhiều là em. Đêm nay trời núi rừng, nhịp canh thay bằng tiếng súng. Nửa trăng nghiêng đồi chếch bóng như xé hoang vu núi rừng. Đời chinh nhân mộng mơ, bài thơ chưa đoạn cuối Ngày mai chép thêm vần vào em ơi! Viết trên thiếp hồng nét chữ hoa cuối dòng tên em vào được không. Tác giả: Song Ngọc, Hoài Linh

Thang Cuoi

Bóng trăng trắng ngà Có cây đa to Có thằng Cuội già ôm một mối mơ Lặng yên ta nói Cuội nghe: “Ở cung trăng mãi làm chi” Bóng trăng trắng ngà Có cây đa to Có thằng Cuội già ôm một mối mơ Gió không có nhà Gió bay muôn phương Biền biệt chẳng ngừng Trên trời nước ta Lặng nghe trăng gió bảo nhau: “Chị kia quê quán ở đâu” Gió không có nhà Gió bay muôn phương Biền biệt chẳng ngừng Trên trời nước ta Các con dế mèn Suốt trong đêm khuya Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ Đền công cho dế nỉ non, Trời cho sao chiếu ngàn muôn Các con dế mèn Suốt trong đêm khuya Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ Sáng rơi xuống đồi Sáng leo lên cây Sáng mỏi chân rồi, sáng ngồi xuống đây Cùng trông ánh sáng cười vui Chị em ta hãy đùa chơi Sáng rơi xuống đồi Sáng leo lên cây Sáng mỏi chân rồi, sáng ngồi xuống đây Các em thích cười Muốn lên cung trăng Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang Mười lăm tháng Tám trời cho Một ông trăng sáng thật to Các em thích cười Muốn lên cung trăng Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang.

Tham kin

Xin trả cho anh lời nói yêu đầu Cùng màu thư xanh anh viết cho em Duyên kiếp ngăn đôi hai đứa mình rồi Thì giữ chi cho thêm buồn, càng gợi thêm bao xót thương... [ĐK]: Em chúc cho anh đẹp mối duyên tình Cùng người anh yêu quyền quý cao sang Em biết thân em phận gái nghèo hèn Mà lỡ yêu thương ai rồi Cầm bằng như án mây trôi Anh hay chăng anh Khi buồn em cố mau quên Nhưng càng thương nhớ thêm .. Hay chăng anh ơi, ân tình em chỉ một Nên đời em lẻ loi... Em chỉ xin anh đừng mỉa mai gì Dù một lời thôi xin nhắc tên em Cho kẻ yêu anh không tủi phận mình Còn nở trên môi nụ cười Dù rằng trong giấc mơ thôi. Tác giả: Phượng Linh (Nguyễn Văn Đông?)

Tam diep khuc

Trời làm cho mưa bay giăng giăng mây tím dệt thành sầu. Bàn tay năm ngón mưa sa. Dìu anh trong tiếng thở. Đưa tiễn anh đi vào đời. Mẹ Việt Nam ơi! Hai mươi năm ngăn lối rẽ đường về. Trời làm cho mưa bay giăng giăng mây tím dệt thành sầu. Bàn tay đón gió muôn phương. Bàn tay đan gối mộng. Đưa tiễn anh đi vào đời Mẹ Việt Nam ơi! Hai mươi năm ngăn lối rẽ đường về. Tiếng hát hát trên môi. Giấc ngủ ngủ trong nôi. Một đàn, đàn chim nhỏ bay khắp trời Việt Nam mến yêu. Ôi tiếng chim muông gọi đàn. Mẹ Việt Nam ơi! Con xin dâng xin hiến trọn cả đời. Trời làm cho mưa bay giăng giăng mây tím dệt thành sầu. Nằm nghe tiếng hát đu đưa. Dìu anh trong giấc ngủ. Ôi tiếng ru ru ngọt ngào. Mẹ Việt Nam ơi! Ai chia ly tan tác cả ngàn đời. Trời làm cho mưa bay giăng giăng mây tím dệt thành sầu. Từng đêm ấp ủ trong tim. Từng đêm khe khẽ gọi. Anh nhớ thương em từng giờ. Mẹ Việt Nam ơi! Ai chia ly tan tác cả ngàn đời. Tiếng hát hát trên môi. Giấc ngủ ngủ trong nôi. Một đàn, đàn chim nhỏ bay khắp trời Việt

Suong trang mien que ngoai

Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm. Sương trắng rơi vai tôi ướt lạnh mềm. Chim muông buồn rủ nhau bay về đâu? Ngẩn ngơ lũ vượn gọi nhau. Nào những khi ôm thép súng tê tay. Đăm mắt theo bao hư ảo thở dài. Nơi chốn xa buồn thương mẹ quẳng gánh. Em còn khêu sáng ánh đèn từ sương mai. Mẹ biết bây giờ con ngồi hố nhỏ, gió hẹn mưa thề? Một khi con về quê ngoại xưa để mẹ nhắn lời thăm. Đường làng cũ năm nào khi con còn bé nhỏ theo mẹ đến trường. Giờ đây con đường xưa còn đó, tóc liễu vờn gió ru buồn. Bận hành quân nên chắc khó thăm nhau, nhưng có nhau như hơi thở vào đời. Tóc em còn có thơm hương cỏ may, để anh nói chuyện ngày mai? Bạn bè anh theo lớp tuổi ra đi. Dăm đứa thân nghe tin chẳng trở về! Xin có em nguyện cầu cho đời anh đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai. Tác giả: Đinh Miên Vũ

Som muon toi cung ve

Sớm muộn tôi cũng về Về để chia vui với quê hương Ngày hoa đăng tưng bừng phố xá Lũ lượt người vung tay reo hò Sớm muộn tôi cũng về Về để quên năm tháng phiêu lưu Và quên đêm mưa nằm gối súng Để được trọn gần người đêm vui Ta cứ đi cứ đi dù ngoài kia bão táp phong ba Xin cúi mặt đưa chân người đã khuất Ta vỗ tay vỗ tay mừng ngày vui đất nước hôm nay Kia vẫn người lớp lớp vươn lên Sớm muộn tôi cũng về Về để thương thêm lũ em thơ Quà đơn sơ tôi chọn nón lá Để tặng người tôi quen bên nhà Sớm muộn tôi cũng về Về đốt tre đan lá phơi khô Mùa đông sang không lành vết nứt Để tìm lại một mùa xuân vui Tôi đã yêu đã yêu một người con gái tóc ngang vai Đôi mắt buồn ưu tư buồn mãi mãi Như vẫn yêu vẫn yêu đồng ruộng xanh bát ngát chân mây Yêu mái nhà dưới lũy tre xanh Sớm muộn tôi cũng về Về để xem khu phố vươn cao "Cà-phê Duyên" mơ mộng vẫn nhớ Dáng nàng "Kiều" xinh xinh nho nhỏ Sớm muộn tôi cũng về Dù biết em nay đã sang sông Hãy quên đi em chuyện dĩ vãng Để được trọn tì

Sau thang quan truong

Tôi đi tìm đời lính bỏ lại sau lưng tuổi thư sinh hai buổi học hành Đường đời không hướng đi tình và đời không ước hẹn Khi non sông chìm trong khói lửa Phận làm trai ngoảnh mặt sao đành Đêm ánh sao trời căn gác nhỏ Đô thành tình yêu thương mới nỡ Đêm ấy mình chia tay rượu hồng ly chưa cạn Mà người yêu đã ra đi em có buồn không em Ba tháng Quang Trung da mềm nắng đổ Mồ hôi thấm ngọt ướt vai anh Đồng Đế đêm ngày nghe gió đổ cây giữa rừng Không làm nản chí nam nhi Thời gian xin dừng lại vì ngày vui chóng tàn Mình ngồi bên nhau tìm lại bao nhớ thương Đêm trắng niềm vui ngập lòng Cho thỏa niềm ước mong xin vui trọn đời lính Nếu cuộc phong ba mình mang theo kỷ niệm buồn Thì đời trai chiến chinh tìm làm gì câu ước hẹn Khi non sông tàn cơn khói lửa Thì tình yêu thắm đẹp muôn màu Sáu tháng quân trường như giấc mộng qua rồi Giờ đây hai đứa mình giây phút gần bên nhau Mừng ngày vui tao ngộ dù ngày mai có xa nhau Xin chớ buồn nghe em... Tác giả: Khánh Băng

Quen nhau tren duong ve

Chiều nay có phải anh ra miền Trung? Về thăm quê mẹ chờ em về cùng. Rồi ta sẽ đi chung chuyến tầu. Về đến sông Hương Bến Ngự. Để nhìn trăng soi cuối thôn Gặp anh em lại thương anh nhiều hơn, Ngày đêm lo giữ giang sơn vẹn toàn. Dù sương gió gây bao phũ phàng, Đã có em đây sẵn sàng, Lại gần sưởi ấm tim anh. Thương anh không phải vì tình thương, Không phải vì sang giàu, Mà vì cùng chung chí hướng, Thương anh, thân dài dầu nắng dầm mưa, Băng rừng sâu suối ngàn, Mong ngày ca khải hoàn. Mời anh dừng lại nơi đây nghỉ chân, Nhà em tuy nhỏ đơn sơ nghèo nàn, Nhà em có cơm rau với cà Và có em thơ mẹ già, Mẹ yêu em lắm anh ơi. Tác giả: Thăng Long, Đức Nội

Phut giao mua

Lại một mùa Xuân nữa đến trong khói lửa chiến tranh Mùa Xuân vẫn xanh, xanh như cuộc tình em với anh Xuân này anh không về, ngàn câu thề không chắc... em vui, quà Xuân anh chẳng có, gát giặc từng giờ Đời lính chiến lấy gì gửi về em? Tiền đồn heo hút nhắc em kỷ niệm ấu thơ. Hỏi "em có nghe trong tâm hồn gợi giây phút xưa?" Năm nao đêm giao thừa ngày khói lửa chưa kín quê hương, Và đôi ta nhỏ bé, thức xem giao thừa, Kể chuyện vu vơ và thức trong mộng mơ. Em anh có nhớ khi ta mơ chuyện tích xưa: Tiên nương hiện xuống không gian xem hoa rộ khắp nơi Trăng sao mọc kín đêm khuya cho thiên thần hát ca, Rồi nhè nhẹ gót hài tiên ca múa trên trần ai. Nhưng tiên nào thấy đâu dù em chắp tay nguyện cầu. Trăng sao nào thấy đâu để anh bỗng nghe nặng sầu. Rồi ... pháo nổ khai Xuân để mình dỗi hờn xa xăm... Khi đường trần dập dìu người đi hái lộc đầu năm. Rồi từng Xuân đến bắt anh giã từ ấu thơ. Rồi Xuân chiến chinh phút giao mùa còn anh với anh . Xuân chưa ôm đôi đời . Lòng xin một phút gi

Phien gac dem Xuan

Đón Giao Thừa một phiên gác đêm Chào Xuân đến súng xa vang rền Xác hoa tàn rơi trên báng súng Ngỡ rằng pháo tung bay, ngờ đâu hoa lá rơi Bấy nhiêu tình là bao nước sông Trời thương nhớ cũng vương mây hồng Trách chi người đem thân giúp nước Đôi lần nhớ bâng khuâng, gượng cười hái hoa Xuân Ngồi ngắm mấy nóc chòi tranh Mơ rằng đây mái nhà tranh Mà ước chiếc bánh ngày Xuân Cùng hương khói vương niềm thuơng Ước mong nhiều đời không bấy nhiêu Vì mơ ước trắng như mây chiều Tủi duyên người năm năm tháng tháng Mong chờ ánh Xuân sang, ngờ đâu đêm cứ đi Chốn biên thùy này Xuân tới chi? Tình lính chiến khác chi bao người Nếu Xuân về tang thương khắp lối Thương này khó cho vơi, thì đừng đến Xuân ơi! Tác giả: Nguyễn Văn Đông

Phan gai thuyen quyen

Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi. Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi. Khi xưa thầm nói yêu nhau. Bao nhiêu mộng thắm ban đầu. Thôi xin đừng tiếc nhớ thương chi. Từ nay đôi mình thôi đừng nhớ mong. Mười hai bến nước biết bến nào trong. Tuy em đành phải sang ngang. Thương yêu ngày cũ chưa tan. Xin anh đừng oán trách người đi. Thôi! Từ đây thôi nhé! Anh về sống âm thầm đếm thời gian xóa mờ dĩ vãng mến yêu. Anh! Xin hãy quên đi cho kẻ vu quy cùng người trăm năm thề nguyền gắn bó thủy chung muôn đời. Từ nay thôi đành thương gọi cố nhân. Người đây kẻ đấy cách mấy đò ngang. Đôi ta nào phải thiên duyên gieo chi lời trách ưu phiền. Xin thương giùm phận gái thuyền quyên. Tác giả: Giao Tiên, Nguyên Thảo

Phai long con gai Ben Tre

Bậu sang phà Rạch Miễu, Qua lẽo đẽo theo sau Đôi bóng trăng trên đầu (ơ hờ) hường như áo cô dâu Áo bậu đỏ cánh kiến (ơ hơ) da bậu vàng phù sa Mắt ngời xanh nước biển, tim bậu hồng lòng qua. Bậu sang phà Rạch Miễu, ngoe nguẩy xuống Bến Tre Về Cái Mơn, Lương Hòa hay là, Về Sơn Đốc, Ba Tri? Guốc bậu rụng tiếng lá (ơ hơ), thoang thoảng mùi làm duyên Thoáng mùi thương quá đỗi; mùi tình Lục Vân Tiên. [ĐK]: Đợi ánh trăng lên đầu cầu soi bước em về Lòng Qua như con nước lênh đênh vào trong mong nhớ Vịnh Bến Tre tim bồi hồi lòng muốn theo người ơi!!! Bậu sang phà Rạch Miễu, vô Chợ Giữa nhởn nhơ Về Trúc Giang đang chờ hay về, Cù Lao Ốc trăng mơ? Tức bàn chân quấn quýt (ớ hơ) quanh quẩn vòng thủy chung Bóng dừa vương áo mỏng, in đậm chùm yêu thương. Bậu sang phà Rạch Miễu, thăm trường cũ Nam Phương Lư lắc lư xe thổ (ha) mộ ... Chèn ơi, quá dễ thương! Quyết lòng theo bén gót (ớ hơ), năn nỉ hoài hổng nghe Ước gì đương trắc trở, gặp nụ cười Bến Tre! Bến Tre, ơi Bến Tre ời! Có nhớ gã thương hồ

Nhung dem lanh gia

Những đêm lạnh giá Bên ngọn đèn dầu đong đưa Tôi ngồi ôn chuyện xa xưa Buồn dâng lai láng con tim Nhấp ly rượu đắng Nghe hồn bay bổng lâng lâng Nhớ người ta lòng bâng khuâng Hỏi người tại sao dối người? Còn nhớ bóng dáng ấy Năm xưa qua cầu gập ghềnh ai dìu bước em Gió lay tóc mềm bồng bềnh Môi cười thắm xinh Hỡi người ơi, nói sao cho vừa Niềm thương thiết tha trao người Thầm mong duyên sẽ đẹp đôi Hỡi em nào biết Cho lòng anh từng đêm thâu Thương người em nhỏ nơi đâu Đẹp duyên hay gãy nhịp cầu Gió đêm lạnh giá Nhớ người ta đã quên ta Ân tình nay vội bay xa Hỏi người còn thương nhớ người. Ca sĩ, nhạc sĩ: Ngọc Sơn

Nhung chuyen xe trong doi

Chuyến xe đầu đưa người từ lòng tôi Vào hư thế chơi vơi Tay không hành lư, Ngước nhìn về tương lai Ngỡ ngàng len tiếng khóc cười, Thay cho lời đầu tiên người nói Tháng năm dài, vui buồn tuổi chồng thêm Ngọt cay cũng mau quên, Xe lăn nhiều chuyến, Bám bụi mòn chân đêm Sang giàu may mắn phút đầu Hay duyên lành gãy đôi ba cầu Xe hoa đưa người mong tin hồng Em anh nên đôi vợ chồng Se tơ hồng một duyên hai bóng Duyên ơi! có người chỉ một xe đầu Có người vài lần thương đau Có người chẳng bao giờ đau Sáng trưa chiều khi tuổi đời măng non Vòng tay cũng xuôi theo Công danh ngày ấy, Góp mộng tình hôm nay Cũng về như chiếc lá gầy Xe đơn lạnh tiển ai trong ngày? Tác giả: Hoài Linh

Nho Thanh Do

Tôi xa đô thành một đêm trăng mông mênh. Tuy ra đi rồi mà vẫn nhớ vẫn thương hình bóng ấy, người em thơ đang từng giờ đợi chờ. Tiếng hát những chiều thành câu thơ thương yêu. Bao nhiêu con đường nằm thức giấc giữa đêm khuya Vì tiếng nói của con tim đi tìm mộng cuộc đời Thành đô! Còn nhớ mãi nhớ mãi, nhớ chiều mưa trên công viên, giờ chia ly sân ga, và khi gặp nhau bên lề đường hẹn hò. Thành đô! Rằng nhớ mãi nhớ nhé dù xa xôi sơn khê, thời gian quen chia lỵ Chờ mong người đi trên đường về đường về... Tác giả: Hoàng Thi Thơ

Nho nguoi thuong binh

Chiều về, chiều về trên cánh đồng xanh Có nàng gánh lúa cho anh ra đi giết thù (u u ù) Từ ngày chinh chiến mùa Thu Từ ngày, từ ngày chinh chiến mùa Thu Có chàng ra lính biên khu ai ơi tung hoành (ư ư ừ) Chiều về trên cánh đồng xanh. Chiều quê hằng nhớ người trai Và em nhìn tháng ngày trôi Nhớ người xa, xa vời Người vì non nước xa xôi Một chiều, một chiều trên quãng đường xa Bóng người anh dũng năm xưa ra đi chốn này (ư ư ừ) Chàng về nay đã cụt tay Chàng về, chàng về nay đã cụt tay Máu đào đã nhuốm trên thây bao nhiêu quân thù (u u ù) Từ ngày chinh chiến mùa Thụ Người quê còn nhớ người chăng Vì vào chốn tử sinh Chiến trường quên, quên mình Người về có nhớ thương binh. Người về, người về có nhớ thương binh. Tôi về tôi nhớ chiều xanh ra nơi sa trường (ư ư ừ) Và ngày tôi đã bị thương Và ngày, và ngày tôi đă bị thương Thân tàn nay sống hậu phương ai ơi bên người (ư ư ừ) Chiều về thương nhớ đầy vơi Người xa gửi đến quà xa Ngồi đây tưởng đến lệ rơi Hỡi người xa, xa vời Đẹp lòng tôi lắm ai ơ

Nhat ky cua hai dua minh

Thức trắng đêm nay ghép lại nhật ký của hai đứa mình Đường yêu anh bước chân vào gặp em là muôn bức tranh Tình ta ngày ấy có anh như đêm có ngày, Có em như chiều có mây Hai đứa yêu trong tình đắm saỵ Đã nói cho nhau những lời âu yếm nhất trên cõi đời Nhiều đêm hai đứa vui đùa nhìn trăng vàng nghe sóng khơi Ngày mưa ngày nắng sát vai câu ca tiếng cười, Dấu chân in mòn khắp nơi Hai đứa như chim trời có đôi Giờ đây, mỗi người mỗi nơi, Nàng về đâu sánh đời với ai Tay trắng tôi đi tìm tương lai Đời tôi, chuỗi ngày nhớ mong nay đã thay cho ngày tang bồng chỉ còn yêu tình yêu núi sông Xé nát trong tay những giòng nhật ký chép lâu lắm rồi Chuyện tình năm trước thôi đành vùi chôn từ đây thế thôi ! Còn đâu mà nhớ ái ân mây đen xóa mờ, Dứt đi cung dàn thiết tha, Thôi cũng như qua một giấc mơ. Tác giả: Anh Bằng, Trúc Ly

Ngua phi duong xa

Ngựa phi, ngựa phi đường xa Tiến trên đường cát trắng trắng xóa Tiến trên đường nắng chói chói lóa Trên đồng lúa theo cánh chim trời bay trên cao Cánh đồng lúa in sắc chân trời mây lan xa. Ngựa phi ngoài xa thật mau Lúc nguy nàn ta yêu thương nhau Lúc bên đời quyết sức phấn đấu Giống Tiên Rồng hết sức phấn đấu. Cùng mây nước ta hát vang lừng trong nắng vàng Nhìn mây nước ta hát vang lừng trong nắng đào Ghìm từ từ ngọn đồi dốc, trèo từ từ Suối chân đèo nước chảy lừ đừ Sát bên dòng suối chảy lừ đừ Cờ tung gió bay ngựa bay phất phới Bờm tung gió bay đùa bay phất phơi Ghìm từ từ dừng trong gió ngàn vù vù Bước qua dồn cát bụi dạt dào Đường xa tắp bao bày chim đón chờ Ngựa phi trên con đường Ngựa phi trên lưng ngựa Phi mau trong một chiều phi nhanh Hung hăng trên cánh đồng mênh mông Cất tiếng ca, ôi đời đẹp quá! Cất tiếng lên chúng ta cười vang Ngựa phi trên con đường Ngựa phi trên lưng ngựa Phi mau trong sương mờ đêm thâu Lao mình trong nắng mưa dãi dầu. Ngựa phi, ngựa phi đường xa Ngựa

Ngay xua Hoang Thi

Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Ôm nghiêng tập vở Tóc dài tà áo vờn bay Em đi dịu dàng Bờ vai em nhỏ Chim non lề đường Nằm im giấu mỏ Anh theo Ngọ về Gót giày lặng lẽ đường quê Em tan trường về Anh theo Ngọ về Chân anh nặng nề Lòng anh nức nở Mai vào lớp học Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ Em tan trường về Mưa bay mờ mờ Anh trao vội vàng Chùm hoa mới nở Ép vào cuốn vở Muôn thuở còn thương còn thương Em tan trường về Anh theo Ngọ về Em tan trường về Anh theo Ngọ về Môi em mỉm cười Man man sầu đời tình ơi Bao nhiêu là ngày Theo nhau đường dài Trưa trưa chiều chiều Thu đông chẳng nhiều Xuân qua rồi thì Chia tay phượng nở sang hè Rồi ngày qua đi qua đi qua đi Như phai nhạt mờ Đường xanh nho nhỏ Như phai nhạt mờ Đường xanh nho nhỏ Hôm nay tình cờ Đi lại đường xưa đường xưa Cây xưa còn gầy Nằm quay ván đỏ Áo em ngày nọ Phai nhạt mây màu Âm vang thuở nào Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau Xưa tan trường về Anh theo Ngọ về Nay trên đường này Đời như sóng nổi Xó

Ngay hanh phuc

Ngày hôm nay thanh thanh Gió đưa cành mơn man tà áo Làn mây xanh vây quanh ánh vừng hồng chiếu xuống niềm tin Đàn chim non tung tăng như đón chào ngày vui thế gian Chúc ai tìm được bến mơ Mừng cho đôi uyên ương sớm sum vầy trong hạnh phúc Và đôi tay thân yêu sẽ là nguồn sống của đời ta Nhiều khi mong trăng lên chung chén trà kể chuyện thuở xưa Bên bếp hồng đùa vui trẻ thơ Từ khi sánh vai nên đôi bạn hiền Đêm về nghe con khóc vui triền miên Lời ru trong đêm vắng với tình thương chứa chan Còn mong ước gì vì ta vẫn bên nhau Ngày em lo nương khoai dưới mưa dầm anh lo cầy cấy Dù cho bao gian lao nhưng tình nghèo góp sức mà vui Cầu cho mai sau gió đưa thuyền tình về bến mơ, Phút bạc đầu, đẹp lòng lứa đôi. Tác giả: Lam Phương

Nang chieu

Qua bến nước xưa lá hoa về chiều Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa Khi đến cuối thôn chân bước không hồn Nhớ sao là nhớ bóng người ngày thơ Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm Má em mầu ngà tóc thề nhẹ vương Nay anh về qua sân nắng chạnh nhớ câu thề tim tái tê chẳng biết bây giờ người em gái duyên ghé về đâu Nay anh về nương dâu úa giọng hát câu hò thôi hết đưa hình bóng yêu kiều kề hoa tím biết đâu mà tìm Anh nhớ xót xa dưới tre la ngà Gợn buồn nhìn anh em nói em nói: "Mến anh!" Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi... Tác giả: Lê Trọng Nguyễn

Nam cum nui que huong

Chiều nay có người thương binh trở về thăm nguyên quán với một bàn tay còn lại Quê hương anh mấy ải đèo xa chiều thơ êm ả câu hò Ngũ Hành năm cụm núi xanh lơ Mẹ thương buồn kể anh nghe ngày xưa Mẹ cùng Cha Trai lành Gái đảm thương nhau Vì tình duyên hai đứa Ngoại già cho lấy nhau đám cưới vài buồng cau liếp trầu Rồi nay anh trở về cha anh không còn nữa Mẹ anh bây giờ đã già Ngũ Hành năm cụm núi xanh xanh xa rồi ngọt trái Nam Trân mây dâng nhiều trên đỉnh Ải Vân Chiều nay có người thương binh không về với bàn tay năm ngón nhưng về với ngàn chiến công Anh mất đi bàn tay nhưng còn quê hương yên lành một ngón tay dâng một cụm Ngũ Hành Niềm vui chờ đón tương lai Thư gửi cho người yêu viết bằng tay trái không ngay Tình này mong đẹp mãi như năm cụm núi quê hương Ôi năm cụm núi quê hương. Tác giả: Minh Kỳ

Muon kiep ngam ngui

Lênh đênh tiếng ca buồn lắng Trong chiều khóc nhân gian sầu Bao nhiêu xót xa hờn oán Sẽ mang đến muôn ngàn sau Quê Hương tóc tang lửa khói Cho người héo hon chờ mong Ai đi nhớ nhung thổn thức Chia tay ngấn lệ sầu tuông Ôi, có thương yêu nào, dài theo năm tháng, cho ân tình sâu Vì người khách quan san, đời lắm ly tan, cho tình phủ phàng Ôi, sống trong điên cuồng, ngờ đâu nên nỗi, mong chi tìm nhau Hồn từng ngắt thương đau, lòng nát canh thâu, ôi sầu chinh chiến Ai hay xót xa lẻ bóng Nghe từ gối chăn hững hờ Anh ơi gió mưa chìm khuất Mái tranh vẫn mơ người xưa Cô đơn đắm trong sầu nhớ Kiếp nào biết anh còn không Bên con khẽ ru hồn héo Đêm đêm sống trong hoài mong. Tác giả: Hoàng Trọng, Mai Trung Tĩnh

Mua Xuan tren cao

Trời bây giờ trời đã sang Xuân Anh và mai ngủ bên bìa rừng Trở giấc ba mươi mộng ảo Ngày thơ vẫn đẹp vô cùng Nếu xuân này môi em còn hồng. Tình yêu nào chợt về đêm xuân? Ta cần nhau, gặp nhau vài lần Nhìn én bay qua đầu núi thì xuân đã ngập trong lòng Thương em vào những ngày lập Đông. Quê hương trong thời đau thương Mùa Xuân chia ly là thường! Bao nhiêu khổ nhục tủi hờn Hát lên nhân loại! Trả buồn cho Đông. Trời bây giờ trời đã sang Xuân Ta nhìn em tình yêu thành gần Mộng ước xanh như màu cỏ Dù bao lửa hạ đông buồn Mong Xuân này em vẫn còn Xuân. Tác giả: Trầm Tử Thiêng

Mua Xuan dau tien

Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về Mùa bình thường mùa vui nay đã về mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông một trưa nắng cho bao tâm hồn. Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về Người mẹ nhìn đàn con nay đã về Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh Niềm vui phút giây như đang long lanh. Ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu tiên. Ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm. Từ đây người biết quê người Từ đây người biết thương người Từ đây người biết yêu người. Giờ dặt dìu mùa xuân theo én về Mùa bình thường, mùa vui nay đã về. Mùa xuân mơ ước ấy xưa có về đâu với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông một trưa nắng thôi hôm nay mênh mông. Nhạc sĩ: Văn Cao

Mua Xuan cua me

Mẹ ơi hoa cúc hoa mai nở rồi Giờ đây đời con đang còn lênh đênh Đèo cao gió lộng ngày đêm bạt ngàn Áo trận sờn vai bạc màu Nhìn Xuân về lòng buồn mênh mang Ngày đi con hứa Xuân sau sẽ về Mà nay đã bao Xuân rồi trôi qua Giờ đây chắc Mẹ già tóc bạc nhiều Sớm chiều vườn rau vườn cà Mẹ biết nhờ cậy vào tay ai? Đêm nay núi rừng gió nhẹ sang Xuân Thoáng mùi mai nở đâu đây Nghe lòng lạc loài chơi vơi Khi xưa, những ngày binh lửa chưa sang Bếp hồng quây quần bên nhau Nghe Mẹ kể chuyện đời xưa Mẹ ơi con hứa con sẽ trở về Dù cho, dù cho Xuân đã đi qua Dù cho én từng bầy bay về ngàn Dẫu gì rồi con cũng về Chỉ bên Mẹ là mùa Xuân thôi. Tác giả: Trịnh Lâm Ngân

Mot loi cuoi cho em

Thôi nhé nghe em, mình xa nhau từ đây Thôi nhé nghe em, mình xa nhau mãi mãi Em về cuối chân mây, tôi một mình ở lại Ân tình này, tôi nhận hết đắng cay Em đã cho tôi... niềm tin trong tình yêu Em đã cho tôi... ngàn vạn lời thương yêu Để rồi kiếp đơn côi, duyên lòng mình bồi hồi Khóc (cho) tình mình sau vội sớm chia phôi Một lời cuối cho em, một lời cuối cho em Khi tình ta hôm nay đã tàn phai Một lời cuối cho em, một lời cuối cho em Kiếp sau chờ nhau, sẽ hết những niềm đau Thôi nhé nghe em, mình xa nhau từ đây Thôi nhé nghe em, mình xa nhau mãi mãi Ân tình đã phôi phai, tôi một mình ở lại Chuyện tình này, tôi nhận hết chua cay. Tác giả: Nguyễn Ánh 9

Mot doi yeu anh

Em sẽ yêu anh trọn một đời Yêu như ngày đầu đôi ta chung lối Gom mây trời may em áo mới Tô nắng hồng cho má em tươi Ngắm sao trời em nhớ anh thôi Em hứa yêu anh trọn một đời Dẫu cách xa nghìn đêm sương giăng trắng Như chim trời anh đi xa vắng Em có thành sao sáng yêu đương Xin lá rừng khép nép vai anh Anh sẽ yêu em suốt một đời Anh hứa yêu em suốt cả đời Yêu như trăng vàng yêu đêm trần gian Trong như đôi tinh cầu Đang ngời sáng giữa canh thâu Em chỉ xin anh mỗi một điều Yêu em như trời xanh yêu mây trắng Nên cho dù đôi khi bối dối Xin chớ đặt câu trách lên môi Anh nhé mình yêu mãi nhau thôi [Lời 2]: Chưa đặt tên cho một chuyện tình Cho mai sau đời đem rao đem bán Gom mây trời anh may áo trắng Chua chát liệm cho kín yêu đương Muốn em cỏn nguyên tiếng băng trinh Em để tang cho một cuộc tình Mong manh như hạt sương tan trên lá Mong manh loài hoa tươi sắc máu Hoa chớm nở chiếu sáng tinh mơ Hoa cúi đầu trong tối bơ vơ Em chết trong anh suốt một đời Nên ngất ngư câu hát nửa vời Anh ơi

Mot con chim nho tren canh yeu thuong

Một con chim nhỏ trên cành yêu thương Cất tiếng ca đêm Viêït Nam vô thường Nhựa Hoà Bình loang nhành khô héo xuống Mưa Hoà Bình gột tóc mẹ sau gương. Vòm tre lơi lả theo ngọn thùy dương Nắng đã soi trên Việt Nam mơ màng Đồng cỏ xanh lơ đợi chờ cơn gió Hoa nở đầy miền, bia mộ đường quên. Vuông lụa trắng, quê nhà thơm hoa bưởi Lá vườn sau, say trong giấc miên trường Trưa quê nhà, trầm hương lời mẹ hát Tiếng vọng buồn như mưa xóa dòng sông. Bờ núi cao trùng trùng quanh thơ ấu Gió chiều lên rạng rỡ môi hồng Xưa chim nhỏ vào rừng xanh sống Nay trở về, theo cụm khói bên sông. Một con chim nhỏ trên chồi cây non Cất tiếng yêu thương Việt Nam vô vàn Thảm cỏ mềm chờ giọt sương lay lắt Sông nằm dài, chờ kết bạn trăm năm. Tác giả: Phạm Duy

Mong chieu Xuan

Gió chiều thầm vương bao nhớ nhung Người yêu thoáng qua trong giấc mộng Vui nguồn sống mơ Những ngày mong chờ Trách ai đành tâm hững hờ Mối tình đầu Xuân ai thấu chăng? Lòng tha thiết vương theo tiếng đàn Mơ đời ái ân những ngày phong trần Sống trong mộng đẹp ngày Xuân Ngây thơ giáng huyền đến trong mơ Lòng anh bớt sầu Mộng vàng phút tan theo gió chiều Biết em về đâu Hãy trả lời lòng anh mấy câu Tình duyên với em trong kiếp nào Xuân còn thắm tươi Anh còn mong chờ Ái ân kẻo tàn ngày mơ! Tác giả: Ngọc Bích

Moi tinh xa xua

Trong chiều dần im hơi Người ngồi thương nhớ bao ngày vui Một ngày xưa cũ, đời còn đương tơ Là ngày hai đứa chúng ta còn thơ. Chiều hè êm du, tràn ngập hương mơ Cuộc tình đôi lứa như bài thơ Gần người yêu dấu, mộng về xôn xao Và hồn như cất cánh bay về đâu Lời thề bên nhau, tình nồng đêm thâu Cả một vừng sao làm tròn duyên nhau Người từ phương nao ? Trở về cho ta hết u sầu. Yêu người là không nguôi Trầm mình trong thú đau thương người ơi Cuộc tình duyên cũ, dù thời gian qua Mà lòng thương nhớ vẫn chưa hoen mờ. Chiều buồn không đâu Ngậm ngùi thương nhau Đời vì trôi mau mà đành quên sao Trở về cho hoa không phai mầu Yêu người là không nguôi Sầu tình chan chứa trong chiều rơi Nhạc lòng êm ái dù đời tàn phai Mà còn mãi mãi ngân trong đêm dài. Nhạc ngoại, lời: Phạm Duy

May do Thu ve

Có những chiều Thu vương nắng cuối thôn Tiêng tiêu ai vong đến thiết tha buồn Man mác niềm vương vấn tình cố hương Mối u hoai trầm tư khi chiều xuống Mây lững lờ bay bay đến chốn xa Gió Thu lay cành liễu uốn la đà Đôi bướm vàng tung cánh vờn khóm hoa Nhớ bao ngày thơ ấu đã dần qua [ĐK]: Chiều nao lộng gió nhớ người trai đi chiến chinh Người về với tâm tư sầu mênh mang nhớ ai Mơ ước khi nao mùa thái bình Tình đời nồng thắm ngát hương trinh Dòng đời lặng lẽ cuốn thời gian theo gió trăng Lời thề hôm nao không lạt phai theo tháng năm Một mảnh trăng Thu một mối tình Trọn đời êm ấm cùng mái tranh Chiến tuyến người trai ôm súng ước mơ Rũ chinh y trọn ước với câu thề Theo lôi về thôn cũ đường thắm hoa Gió trăng lạnh tình không phai niềm nhớ Quê cũ mùa trăng Thu ngát ý thơ Bên sông xưa rộn rã tiếng quan hò Cô lái đò đôi má hồng ước mơ Đón anh về ghi chép nốt vần thơ Đón anh về ghi chép nốt vần thơ. Tác giả: Minh Kỳ, Hoài Linh

May dam son khe

Anh đến thăm, áo anh mùi thuốc súng Ngoài mưa khuya lê thê, qua ngàn chốn sơn khê Non nước ơi, hồn thiêng của núi sông Kết trong lòng thế hệ, nghìn sau nối nghìn xưa Bao ước mơ giữa khung trời phiêu lãng, Chờ mùa Xuân tươi sáng, nhưng mùa thắm chưa sang Anh đến đây, rồi anh như bóng mây, Chốn phương trời ấm lạnh hòa chung mái nhà tranh Anh như ngàn gió, ham ngược xuôi, theo đường mây, Tóc tơi bời lộng gió bốn phương... Nước non còn đó một tất lòng, Không mờ xóa cùng năm tháng, Mấy ai ra đi hẹn... về dệt nốt tơ duyên, Khoác lên vầng hoa trắng, Cầm tay nhau đi anh Tơ trời quá mong manh Anh hỡi anh, đường xa vui đấu tranh, Giữa khung trời gió lộng, nghìn sau tiếc nghìn xưa. Tác giả: Nguyễn Văn Đông

Ly ruou mung

Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi Người thương gia lợi tức Người công nhân ấm no Thoát ly đời gian lao nghèo khó Á a a a Nhấp chén đầy vơi Chúc người người vui á a a a Muôn lòng xao xuyến duyên đời Rót thêm tràn đầy chén quan san Chúc người binh sĩ lên đàng Chiến đấu công thành Sáng cuộc đời lành Mừng người vì Nước quên thân mình Kìa nơi xa xa có bà mẹ già Từ lâu mong con mắt vương lệ nhòa Chúc bà một sớm quê hương Bước con về hòa nỗi yêu thương Á a a a Hát khúc hoan ca thắm tươi đời lính á a a a Chúc mẹ hiền dứt u tình Rượu hân hoan mừng đôi uyên ương Xây tổ ấm trên cành yêu đương Nào cạn ly, mừng người nghệ sĩ Tiếng thi ca nét chấm phá tô thêm đời mới Bạn hỡi, vang lên Lời ước thiêng liêng Chúc non sông hoà bình, hoà bình Ngày máu xương thôi tuôn rơi Ngày ấy quê hương yên vui đợi anh về trong chén tình đầy vơi Nhấc cao ly này Hãy chúc ngày mai sáng trời tự do Nước non thanh bình Muôn người hạnh phúc chan hoà Ước mơ hạnh phúc nơi nơi Hương

Loi ve dat me

Ngày qua, giã từ đất mẹ mà đi. Vì nghe tình quê tình nước đôi bề. Nước chia hai đường nước chưa về, xót thương cho người lỡ câu thề. Lên đường từ ly, hỏi lòng mình lưu luyến gì? Mẹ ơi! Chỉ còn đất mẹ mà thôi. Để con còn đi gìn giữ cho đời. Đã mang trong lòng kiếp con người phải thương nhau hoài chớ quên lời. Mong một ngày mai chan hòa đất mẹ niềm vui. Hò ơi!... Ơi à à ơi!... Mẹ thương con ra cầu Ái Tử Vợ trông chồng lên núi Vọng Phu. Chiều chiều, chiều chiều trông về biên khu, lòng căm hờn oán quân thù. Ơi à!... À ơi!... À à ơi!... Chiều nay lối về đất mẹ là đây. Đường xưa còn ấp ủ bóng trăng gầy. Có nghe đêm trường tiếng ru hời? Có nghe đêm trường tiếng ai cười? Suối lệ đoàn viên giữa lòng đất mẹ triền miên! Tác giả: Duy Khánh

Linh xa nha

Tôi có người yêu tuổi ngọc vừa tròn, vì chinh chiến ngược xuôi, ít về để hẹn hò. Nơi phố cũ bây giờ em có thường nhìn hoa rơi cuối đường rồi buồn riêng cho mình không? Xa lắm người ơi! Kỷ niệm thật nhiều. Còn đâu tiếng cười vui, mắt nhìn thật đậm đà. Phương đó nếu bây giờ mưa gió nhiều, đường trơn chân gót nhỏ cậy nhờ ai đón đưa về? Đọc thư em hay hờn hay dỗi, trách tôi yêu tay súng hơn nàng. Vì sao yêu sa trường hiểm nguy hơn phố phường với bao chiều lang thang. Thương quá là thương kỷ niệm ngọc ngà và yêu quá là yêu áo đẹp chiều hẹn hò. Nhưng thép súng đang còn say máu thù. Hẹn em khi khắp trời nở đầy hoa có tôi về. Tác giả: Trịnh Lâm Ngân

Linh ma em

Trăng lên cao muôn hoa sóng giăng đầy Tàu lắc lư làm sao viết thư tình Trăng đại dương không đủ viết thư đêm Nên thư muộn đừng trách lính mà em Hôm mình đi xi-nê về mưa nhiều Áo dài xanh bên áo trắng hoa biển Anh che cho em đừng làm ướt áo Anh quen rồi mưa gió "lính mà em" Hỡi em yêu! nhớ đến với anh Ngày nào anh về bến bên nhau Chúng ta thương thật nhiều Tàu về bến anh hẹn mình dạo phố Tay chinh nhân đan năm ngón tay mềm Thường dỗi anh "kìa đi gì mau vậy?" Anh mỉm cười khẽ nói: "Lính mà em"! Nhạc sĩ: Anh Thy

Linh 33

Lính thích 33 Như thích đi hành quân Đời lính vui buồn ai nào biết Theo ngày tháng kiếp sống ầm thầm một mai Uống nốt đi anh Vô hết trăm phần trăm Mình uống quên buồn vui đời lính Lâu gặp quá uống chung ly này mừng nhau Thành đô những chiều dập dìu Đôi lúc mơ nhiều mà đời đã cho bấy nhiêu Đi lính lâu rồi cuộc đời còn tay trắng tay Vì nghèo người yêu cách xa Dù đời không ba càng say càng uống cho vơi niềm sầu Vô hết trăm phần trăm Trời đất quay cuồng ta càng uống Men rượu đắng giúp ta quên sầu người ơi... Tác giả: Anh Việt Thanh

Lay me con di

Lạy mẹ con đi, ôm ấp linh hồn Việt Nam Lạy mẹ con đi, nối theo chí hùng ngàn năm Vắng con mẹ buồn là bởi ý khiên khơi nguồn Nhưng còn gì hơn, tình nước vướng trong tình con Từ nhỏ con chưa xa vắng quê nhà mẹ ơi Một buổi xa con, nhớ thương chắc mẹ chẳng vui biết con đi rồi, nhà cửa vắng thêm một người Ôi mẹ vì con từng hy sinh cả cuộc đời Mẹ ơi! biển lớn sông dài là đây Đỉnh núi non cao ngất trời không thể sánh tình mẹ thương lúc này Mẹ ơi! ở bữa cơm nghèo chiều nay Canh vắng chim non rẽ bầy Xin mẹ chớ buồn, nhìn về tương lai Lạy mẹ con đi, ôm ấp linh hồn Việt Nam Lạy mẹ con đi, nối theo chí hùng ngàn năm Vắng con mẹ buồn là bởi ý khiên khơi nguồn Nhưng còn gì hơn, tình nước vướng trong tình con Từ nhỏ con chưa xa vắng quê nhà mẹ ơi Một buổi xa con, nhớ thương chắc mẹ chẳng vui biết con đi rồi, nhà cửa vắng thêm một người Ôi mẹ vì con từng hy sinh cả cuộc đời Mẹ ơi! Tổ Quốc đang chờ tình con Đổ tiếng chiên khua trống dồn Bên nợ bên tình, làm sao vuông tròn Mẹ ơi! lửa khói dâng sầu bi

Kiep cam ca

Mưa rơi cho đời thêm nhớ thương Hạt mưa ướt vai người tha hương Mưa rơi phố thưa vắng tiêu đìều Xóm nghèo quạnh hiu màn đêm tịch liêu Đêm đêm đem lời ca tiếng thơ Đời ca hát cho người mua vui Nhưng khi cánh nhung khép im lìm Ánh đèn lặng tắt Gởi ai nỗi niềm Người đến bên mình khi vui trăm ngàn lưu luyến Nhưng hoa xưa đã tàn úa đâu còn Đời ta là bến ai qua ghé thăm đôi lần Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày xưa Đêm nay bên thềm một bóng ai Dừng chân bước giang hồ phiêu linh Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng Có người ca sĩ khóc đời quạnh hiu. Tác giả: Huỳnh Anh

Khuc nhac ngay Xuan

Ngàn hoa thắm tươi hé môi mừng chào đón Xuân Bầy chim tung cánh bay trên muôn cành cùng hát vang Tính tang tính tang tiếng đàn vang lời ca mừng Xuân vàng về cùng ta hòa vui thắm tươi. Tay cầm tay cầm tay đều múa nhịp theo điệu ca cùng hát khúc ca Xuân. Xuân về chim hót ca, hoa nở tình thướt tha Êm đềm ánh huy hoàng khúc bình minh đang reo vang Bình minh sáng tươi gieo trên ngàn muôn tia nắng Xuân Hồn tràn đầy ước mơ vui yêu đời lòng đắm say Nắng Xuân chiếu qua lá mờ, in hình trên muôn sóng xanh Đang triền miên tựa muôn ánh sao Chim và hoa cùng ta lạ bước cùng chốn thần tiên hòa khúc hát ca Xuân. Tác giả: Nhật Bằng

Khuc hat an tinh (Duyen bac tinh nam)

Người từ là từ phương Bắc đã qua dòng sông, sông dài. Tìm đến phương này, một nhà thân ái. Ơi! Tình Bắc duyên Nam là duyên tình chung muôn đời ta đắp xây. Gặp nàng, nàng là thôn nữ mắt duyên cười say môi hồng. Tình ngát đôi lòng mộng vàng chung bóng. Ơi! Mạch đất dâng hương là hương cần lao chung đời vai sát vai. Cùng góp bàn tay thương yêu nhau rồi ngô khoai hai mùa ngát một niềm vui chung vui. Cho thơm hương đời lúa vàng tình ơi! Ngày mai hạnh phúc nơi nơi reo cười. Quê hương thôi đau sầu ngăn sông núi cách chia. Ta đem yêu thương về cho phương Bắc. Tìm về mảnh vườn hoa thắm hái bông tầm xuân trao nàng. Lời hát ân tình hồng hồng đôi má. Ơi! Đời sống yên vui, là vui. Dìu nhau đi vào chung bóng mơ. Nhạc: Xuân Tiên, lời: Song Hương

Khoi tinh Truong Chi

Đêm năm xưa khi cung đàn lên tơ Hoa lá quên giờ tàn Mây trắng bay tìm đàn Hồn người thổn thức trong phòng loan Đêm năm xưa nghe cung đàn gây mơ Âu yếm nâng tà quạt Hồn gió đưa về thuyền Tưởng người trên sóng du thần tiên. Êm êm êm dần lan Cung Nam Thương mờ vang. Em yêu ai bờ sông nhớ thương ai trong đàn Xa xa xa rồi tan Cung Nam Ai thở than. Ai thương em lầu buồn mỗi lúc khuya tàn canh Rứt khúc đàn, lòng em thấy đê mê. Ôi tiếng đàn, lời không mong ước thề Đã thấy tàn, đời không gió xuân về Khi tiếng ai dần xa. Tương tư một khối u sầu Đợi chờ trăng lên để tan hết thương đau Mi em nước mắt hoen mầu Tóc chẩy ngàn hàng môi thắm còn đây. Đêm năm xưa tương tư người hò khoan Ôm ấp bao mộng vàng Cho tới khi gặp chàng Thì đành tan vỡ câu chờ mong. Đêm năm xưa trên con thuyền lẻ loi Khi chót yêu người rồi Xa cách nhau vì đời Tủi hờn duyên kiếp bao giờ nguôi. Đêm năm xưa ôm mối tình dở dang Chôn đáy sông hồn cầm Ai chết đêm nguyệt rằm Nợ tình còn đó chưa đền xong. Đêm năm xưa chưa nguôi

Huyen thoai mot chieu mua

Một chiều cuối tuần mưa bay lất phất và mây trắng giăng giăng Em đến thăm anh, vì trời mưa mãi nên không kịp về Bên em anh lặng nhìn bầu trời và ánh mặt mộng mơ Sợ người yêu khóc, khe khẽ bên tai Anh kể chuyện ngày xưa ... Chuyện xưa kể rằng trên thiên giới ấy ngày vui kết hoa đăng Thiên Quốc đang vui một nàng tiên nữ làm rơi ly ngọc ngà Ðang say nên trời bèn đọa đày nàng tiên xuống trần gian Làm người dương thế không biết bao lâu mới được quay về trời [ÐK]: Em ơi! nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mây bay thật nhiều Và vì thương đời lính thương kiếp sống phong sương nên dù răng một hôm Thiên Quốc người sai đem mây hồng làm xe đưa tiên về Tiên nói dối rằng tiên còn giận trời và tiên chưa về đâu Nàng tiên giáng trần tung đôi cánh trắng và đang ngắm mây bay Em đứng bên Anh nguyện thầm mưa mãi cho tiên đừng về Tiên ơi, nếu mà trời gọi về thì tiên có về không? Mỉm cười tiên nói: tiên thích dương gian với một chiều mưa thật nhiều... Tác giả: Nguyễn Vũ

Hon vong phu (1, 2, 3) - truong ca

Lệnh vua hành quân trống kêu dồn Quan với quân lên đường, Đoàn ngựa xe cuối cùng, Vừa đi theo lối sông. Phía cách quan sa trường, quan với quân lên đường, hàng cờ theo trống dồn ngoài sườn non cuối thôn, phất phơ ngậm ngùi bay . Qua Thiên San kìa ai tiễn rượu vừa tàn, Vui ca xang rồi đi tiến binh ngoài ngàn. Người đi ngoài vạn lí quang sơn, Người đứng chờ trong bóng cô đơn. Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng, Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nơi ngàn trùng. Người không rời khỏi kiếp gian nan, Người biến thành tượng đá ôm con. Ngựa phi ngoài xa hí vang trời, Chiêng trống khua trăm hồi, Ngần ngại trên núi đồi, Rồi vọng ra khắp nơi Phía cách quan xa vời, chiêng trống khua trăm hồi, ngần ngại trên núi đồi, rồi dậy vang khắp nơi thắm bao niềm chia phôi. Vui ra đi rồi không ước hẹn ngày về, Ai quên ghi vào gan đã bao nguyện thề. Nhìn chân trời xanh biếc bao la, Người mong chờ vẫn nhớ nơi xa Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về, Bao nhiêu phen thời gian xóa phai lời thề, Người tung ho

Hon anh gian em

Vì cớ làm sao u sầu hỏi không thèm nói. Vì cớ làm sao anh về mà em chẳng vui Anh đã dặn dò khi chưa cưới Mai mốt vợ chồng nên duyên mới chớ nên bao giờ cãi nhau anh Bảy chị Tám chê cười. Ðêm đêm anh đi không về, Cô đơn trong căn nhà bé, Tuần trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi. Thương anh má loang màu phấn, Nhớ anh gương lược chẳng cần Ðời em con gái ví như hoa đaò chờ đợi mùa xuân Em ơi! Em ơi! Lính lo đánh giặc ngoài xa, Lính đâu có được ở nhà, buồn anh trách anh tội quá! Tình em tuy lớn. Nợ nước nặng hơn, Ráng đi! Thanh bình vợ chồng mình gần nhau luôn. Anh ơi! Anh ơi! Có yêu mới khổ vì yêu, Có yêu mới thiệt thòi nhiều Phòng loan thiếu chăn thừa chiếu. Ðời trai trăm hướng, phận gái một phương, vắng em anh đừng đèo bòng này nọ nghe hông! Ðừng có hờn ghen khi cuộc đời anh là lính, Mà lính đẹp trai sao khỏi nhiều cô nhìn anh. Không có lửa tại sao nên khói, Oan ức gì mà phân bua mãi, Ớt xanh cay nồng gái hay ghen thường là gái yêu chồng. Anh đi lâu lâu mới về, Yêu thương cho nhau

Hoi chuong xom dao

Người hỡi tôi biết yêu là khổ Xin kể lại chuyện xưa lưu bút trong nhật ký Chiều nay nghe hồi chuông xóm Đạo vẫn nhớ thương và buồn. Chuyện mười trăm trôi qua khi em còn đến trường Tuổi đời đẹp như thơ hoa bướm mộng mơ Ngày xưa tôi còn dại khờ yêu em chẳng dám hẹn hò đôi câu. Ngày xưa em xinh đẹp mỹ miều Tóc thề buột cheo leo yêu quá là yêu Ngày xưa tôi học thì lười Yêu em chỉ nhớ nụ cười môi em. [ĐK]: Trường em ngó ngát chuông nhà thờ Chúa Nhật em xem lễ tôi học bài vu vơ Giờ tan lễ hai đứa chung đường về Em thẹn thùng không nói tôi đứng lại không đi. Rồi mười năm trôi êm hoa trắng cài áo tím Không từ giã một lời từng hồi chuông xóm đạo Rộn ràng mừng thành lễ áo tím ngày vu quy! Nhạc: Anh Bằng, thơ: Kiên Giang

Hoai thu

Mùa Thu năm ấy trên đường đến miền cao nguyên. Đà Lạt núi rừng thâm xuyên Thác ngàn nước bạc thiên nhiên. Chạnh lòng tôi thấy Lá vàng rơi nhẹ say mơ Trong rừng Thu đẹp nên thơ Lưng trời đàn chim bơ vơ. Mùa Thu năm nay Tôi lại thấy lòng lâng lâng. Khi nhịp bước nhẹ đôi chân Trong rừng vắng lạnh bâng khuâng. Bầy nai ngơ ngác lá vàng rơi đầy miên man. Trên bờ cỏ rộng thênh thang Nghe mùa Thu đi ngỡ ngàng. Đóa hoa phù dung trắng xóa ngàn cây hiu hắt tiếng nhạc. Mảnh linh hồn tôi Thu nay là linh hồn tôi Thu nào. Nắng đây vẫn là nắng ấm Mùa Thu thương nhớ mơ màng. Gió Thu về đây mơn man Hồ Thu xanh biếc tràn lan. Đồi thông vi vút nghe chừng lá động muôn phương. Đà Lạt những chiều mây vương Có mùa Thu vàng dâng hương. Nhịp chân ai đấy hay là gió thoảng xa xôi. Gió nào rung động tim tôi hay là dư âm Thu rồi? Tác giả: Văn Trí

Hoa buoi (Chuyen buon con gai)

Chỉ tôi biết tôi buồn Mình buồn không biết nói Nói cùng ai... Đời trăm đắng nghìn cay Đời đen trắng đổi thay Đời đâu biết ai ngờ. Để năm tháng vô tình Dòng đời như gió cuốn Mất còn đâu... Màu hoa trắng ngày xưa Vì mưa nắng đổ lên Để đêm mất hương nồng. Một người vừa đi qua Để buồn lại riêng ta Cho thời gian lịm chết. Sao người không thương người Sao tình không thương tình Sao mình đành phụ nhau. Trời sao quá cơ cầu Một lần tim rỉ máu Mất còn đâu... Hỏi em có tội chi Trời gieo lắm sầu bi Để duyên lỡ xuân thì. Lời không thốt nên lời Hẹn hò thêm chi cũng Thế mà thôi... Đời con gái tựa hoa Làm sao tránh khỏi mưa Để hoa trắng không tàn. Tác giả: Mộng Long, Trang Kim Phụng

Hoa bien

Ngày xưa em anh hay hờn dỗi Giận anh khi anh chưa kịp tới Cho anh nhiều lời, cho anh bồi hồi Em cúi mặt làm ngơ Không nghe kể chuyện Bao nhiêu chuyện tình đẹp nhất trên trần đời Tại em khi xưa yêu hoa màu trắng Tại em suy tư bên bờ vắng Nên đêm vượt trùng Anh mong tìm gặp hoa trắng về tặng em Cho anh thì thầm Em ơi tình mình trắng như hoa đại dương Trùng khơi nổi gió lênh đênh triền sóng thấy lung linh rừng hoa Màu hoa thật trắng, ôi hoa nở thắm ngất ngây lòng thêm Vượt bao hải lý chưa nghe vừa ý lắc lư con tàu đi Chỉ thấy bọt nước tan theo ngọn sóng dáng hoa kia mịt mùng Biển khơi không mang hoa màu trắng Tàu anh xa xôi chưa tìm bến Nên em còn hờn, nên em còn buồn Sao chưa thấy anh sang Em ơi giận hờn Xin như hoa sóng tan trong đại dương. Tác giả: Trần Thiện Thanh, Anh Thy

Hinh anh nguoi em khong doi

Ngày nào em đến, áo em màu trinh Áo xinh là xinh, áo em trong trời hồng Là gió, là bướm, là hoa, là mây chiều tà Ngày nào em đến, nón em cầm tay Nón em màu mây, nón em sao thẹn thùng Kề tai để nói, cùng anh một câu chuyện lòng Có bao giờ, xóa nhòa, tà áo trắng Hình dáng, người em, không ngóng chờ Một bài thơ, đẹp thêm, tình duyên trên nón em Rồi từ hôm ấy, nón em làm thơ Nón em dệt mơ, đã ghi trong cuộc đời Hình bóng người em, mà anh nào đâu đợi chờ. Tác giả: Hoàng Thi Thơ

He ve

Trời hồng hồng sáng trong trong Ngàn phượng rung nắng ngoài song Cành mềm mềm gió ru êm Lọc mầu mây bích Ngọc qua mầu duyên Đàn nhịp nhàng hát vang vang Nhạc hoà thơ đón hè sang Hè về trong khóm trúc mềm đầu bờ Hè về trong tiếng sáo diều dật dờ Hè về gieo ánh tơ Bâng khuâng nghe nắng đùa mây trắng đàn chim cánh do trời Phân vân đôi mái chèo lữ thứ thuyền ai biếng trôi Xa xa lớp lúa dồn cao sóng vàng leo dốc chân đồi Thanh thanh hương sen nồng ướp gió trắng khi chiều rơi Hè về hè về Nắng tung nguồn sống khắp nơi Hè về hè về Tiếng ca nhịp phách lên khơi đầu ghềnh suối mát reo vui giào giạt ngợp trời gió mát Trời hồng hồng sáng trong trong Ngàn phượng rung nắng ngoài song Cành mềm mềm gió ru êm Lọc mầu mây bích ngọc qua mầu duyên Đàn nhịp nhàng hát vang vang Nhạc hoà thơ đón hè sang! Hè về trong khóm trúc mềm đầu hè Hè về trong tiếng sáo diều dật dờ Hè về gieo ánh tơ! Bâng khuâng nghe nắng đùa mây trắng đàn chim cánh do trời Phân vân đôi mái chèo lữ thứ thuyền ai biếng đưa Xa xa lớp

Cho mot nguoi nam xuong

Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây Đã vui chơi trong cuộc đời nầy Đã bay cao trong vòm trời đầy Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời Ru anh ngủ vùi, mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi! Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn Đất ôm anh đưa vào cội nguồn Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh Như cánh chim, bỏ rừng, như trái tim bỏ tình Nơi đây một lần, nhìn anh đến những xót xa đành nói cùng hư không! Bạn bè còn đó anh biết không Anh? Người tình còn đó anh nhớ không anh? Vườn cỏ còn xanh, mặt trời còn lên Khi bóng anh như cánh chim chìm xuống. Vùng trời nào đó anh đã bay qua? Chỉ còn lại đây những sáng bao la Người tình rồi quên, bạn bè rồi xa Ôi tháng năm, những dấu chân người cũng bụi mờ. Anh nằm xuống, như một lần vào viễn du Đứa con xưa đã tìm về nhà Đất hoang vu khép lại hẹn hò Người thành phố, trong một ngày, đã nhắc tên Những sớm mai, lửa đạn những máu xương chập chùng Xin c

Hai tu gio phep

Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ Tìm người thương trong người thương, Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà, Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ và Người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ. Cửa tâm tư là mắt nên khi đối mặt chuyện buồn dương gian lẩn mất đưa ta đi về nguyên thủy loài người Mùa yêu khi muốn ngỏ vụng về ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay Bốn giờ đi, dài Thêm bốn giờ về thời gian còn lại anh cho Em tất cả em ơi ta đưa ta đến vùng tuyệt vời. Đêm lạc loài giấc ngủ mồ côi. Người đi chưa đợi sáng đưa nhau cuối đường sợ là đêm vui rũ xuống. Thương quê hương và bé nhỏ tình này. Ngẩng trông đôi mắt đỏ vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ. Nhạc sĩ: Trúc Phương

Hai tam hon

Bao kỷ niệm ngày nào xa xưa. Thương nhớ ghi lại bằng câu thơ, Thương về những phút xưa mộng mơ. Tháng năm đi vào trong đợi chờ. Tôi nhớ một chiều ngày chia tay, Khi chí tang bồng nặng hai vai, Anh vì non nước vì đời trai. Bước đi xây dựng ngày mai. Anh ơi, anh ơi, Nhớ chăng những chiều nào mình vui câu đón chào. Anh về miền xa xa in bước trên đường hoa, Nay thời gian xóa biết bao nhiêu ngày qua. Nhiều khi tôi thương nhớ muôn vàn. Hằng mong quê hương mình sớm vẻ vang. Anh trai chiến trường cùng về vui đêm phố phường, tay lại trong tay. Tôi vẫn thường tìm vào xa xôi, Khi chúng mình đời lại đôi nơi, Tôi còn thương nhớ bao giờ nguôi vấn vương trong hồn câu chuyện đời, Anh vẫn một đời vì quê hương, Tôi chốn dặm trường ngàn phong sương. In mòn đôi gót trên mười phương Giữ trong tâm hồn một niềm thương. Tác giả: Song Ngọc

Hai ky niem mot chuyen di

Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời. Một chiều nhẹ mưa mây thành u buồn giăng lối. Pháo vương trên đường dài, mắt em xanh màu trời hết rồi ngày mai ơi! Khi yêu nghe mộng đẹp trong vòng tay. Có mấy ai ngờ chiều nay là đây? Cánh buồm theo lái, những kỷ niệm buông trôi Nói chi lần cuối. Hôm nay bạn đi gót chân theo nhịp dạ hành. Tuổi đời vừa xinh như nụ hoa nở thêm cánh. Đã phân ly một lần, tiễn anh thêm một lần áo đẹp màu chinh nhân. Tôi anh đôi bạn đường ta dìu nhau Anh đi tôi ở mình vui được sao? Tiễn người yêu trước đến giờ bạn đi sau gãy thêm nhịp cầu. Không gian tuy bao la mà đầy trời mây. Tâm tư khi duyên không tròn tìm nào thấy! Lối đi hôm nay hứa hẹn tràn đầy Thế mà đời mình chỉ như bóng mây Lầu không trăng soi tình xưa khôn nguôi Và trong tương lai là cơn gió trôi. Đôi khi chợt nghe tiếng tâm tư vọng nẻo về Ngược dòng thời gian đưa hồn đi tìm quá khứ Lúc môi không còn mềm, giấc mơ không nẽo tìm Bóng ngã chiều hoang tím. Nghe hơi sương lạnh chỉ e trời mưa. Tay ôm kỷ

Giot mua tren la

Giọt mưa trên lá nước mắt mẹ già Lã chã đầm đìa trên xác con lạnh giá. Giọt mưa trên lá nước mắt mặn mà Thiếu nữ mừng vì tan chiến tranh chồng về Giọt mưa trên lá tiếng khóc oa oa Đứa bé chào đời cho chúng ta nụ cười Giọt mưa trên lá tiếng nói bao la Tóc trắng đậm đà êm ái ru tình già. Giọt mưa trên lá tiếng nói thầm thì Bóng dáng Phật về xoa vết thương trần thế Giọt mưa trên lá tiếng nói tinh khôi Lúc Chúa vào đời xin đóng đanh vì người Giọt mưa trên lá tiếng khóc chơi vơi Thế giới lạc loài chưa thoát ra phận người Giọt mưa trên lá cố gắng nguôi ngoai Nói với loài người: xin cứ nuôi mộng dài. Giọt mưa trên lá bối rối, bồi hồi, Ráo riết, miệt mài, em (anh) biết yêu lần cuối. Giọt mưa trên lá bỡ ngỡ, xôn xao, Cuống quít, dạt dào, anh (em) biết yêu lần đầu Giọt mưa trên lá thấp thoáng, bơ vơ Khép nép, đợi chờ, xa cách nhau vài giờ Giọt mưa trên lá dĩ vãng xa xôi Sớm tối bùi ngùi, xa cách nhau một đời. Tác giả: Phạm Duy

Gio chuyen mua thuong

Anh ơi chớ để hoa úa nhụy tàn Màu xanh năm tháng cuốn theo thời gian Đêm ngơ ngác tìm sao lạc Mơ chi cát vàng sông bạc Tóc xanh dần hoang Nơi đây gió mùa tung lá gợi sầu Vòng tay buông xuống nhớ thương về đâu? Ai đi đắp xây cuộc sống Sao anh hắt hiu một bóng Cho tình đợi mong Xanh xanh một màu xanh xanh ngát trời cao Gió chuyển mùa, mùa thương nhớ nhau Anh ơi có buồn xuân úa màu Còn bến, còn thuyền còn mến thương Anh ơi nắng chiều mưa sớm nhiều rồi Chuyện ngày qua nuối tiếc thêm sầu thôi Hoa xưa vẫn vương hồn bướm Phương Nam sao lên đẹp nắng Em đợi chờ anh. Tác giả: Mạnh Phát

Gao trang trang thanh

Trong đêm trăng, tiếng chày khua, ta hát vang trong đêm trường mênh mang Ai đang say, chày buông rơi, nghe tiếng vơi tiếng đầy Ai đang đi, trên đường đê, tai lắng nghe muôn câu hò đê mê Vô đây em, dù trời khuya anh nhớ đưa em về Muôn câu hò, hò hò khoan, đang mãi vang trong đêm dài, Gái trai làng chiều hôm nay đang mãi say theo tiếng chày Đêm chơi vơi gạo cười tươi, như chuyền hơi ấm, ấm lòng người Hò hò hò Anh em giã trắng cối này Hò hò hò Duyên ta ví đặng sông dài Long là Cửu Long Muôn cầu hò hò hò khoan đang mãi vang trong đêm dài Gái trai làng chiều hôm nay đang mãi say theo tiếng chày Đêm chơi vơi, Gạo cười tươi như chuyền hơi ấm, ấm lòng người Hò hò hò Em ơi! Gạo trắng như ngà Hò hô hò Nuôi dân giết giặc Hò hô hò nước nhà là quang vinh. Ai xa xăm, ai buồn chăng, nghe hát vang muôn câu hò thênh thang Chân băng ngang, vào nơi đây, chấp mối duyên lỡ làng, Trong đêm thanh, trăng tàn canh, bao tiếng ca theo tiếng chày nhanh nhanh Dư âm xa, còn vang mãi trong ánh đêm trăng tà

Em hien nhu ma-soeur

Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa Như mưa đời phất phơ, chắc ta gần nhau chưa? Tay ta từng ngón tay, vuốt tóc em lưng dài Đôi ta vào quán trưa, nhắc nhau tình phôi pha. Em mang hồn vô tội, đeo thánh giá huy hoàng Còn ta nhiều sám hối mà sao vẫn hoang đàng Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa Đưa em về dưới mưa, có nhau mà như xa. Em hiền như ma-soeur, vết thương ta bốn mùa Trái tim ta bệnh hoạn, em yêu này em yêu Ta nhờ em ru ta, hãy ru tên vô đạo Hãy ru tên khờ khạo, em yêu này em yêu. Đưa em về dưới mưa, chiếc xe lăn dốc già Đưa em về dưới mưa, áo em bùn lưa thưa Đưa em về dưới mưa, hỡi cô em bé nhỏ ôi duyên tình đã qua, có bao giờ không xưa? Vai em tròn dưới mưa, ướt bao nhiêu cũng vừa Như ưu tình đã xa, thấm linh hồn em yêu. Nhạc: Phạm Duy, thơ: Nguyễn Tất Nhiên

Em cho anh tro lai

Hôm nào - chúng mình ngồi với nhau Vầng trăng lặng lẽ soi hai mái đầu Có vì sao lạc vào mắt biếc Ngước lên nhìn nhau Anh thì thầm Ngàn năm sau Mắt em còn sâu? Bây giờ - Bây giờ - mình cách chia Vì đâu? Vì đâu? lứa đôi chia lìa Bây giờ, ai một mình chiếc bóng Vẫn mong chờ ai, nhớ thương nhiều Nhìn đăm đăm - Thấy đâu người yêu?! Ngày anh ra đi, đường nắng chưa phai mầu Dòng sông chia ly, lờ lững chưa hoen sầu Ngờ đâu chân anh, lạc bước khi qua cầu Chiều nay bâng khuâng, chợt xót thương đời nhau Ngày anh ra đi, rặng liễu chưa xanh mầu Mà nay bên sông, liễu khuất bến giang đầu! Mười mấy năm qua rồi... Còn gì đâu? Còn gì đâu? Có chăng là đớn đau ! Em chờ - anh trở lại chốn đây Đường xưa còn đó sánh đôi vai gầy Em chờ - anh tìm về lối cũ Có em còn đây Bên sông này Đợi chờ ai... bế trong vòng tay... Tác giả: Hoàng Nguyên

Em be que

Ai bảo chăn trâu là khổ Chăn trâu sướng lắm chứ Ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau Và miệng hát nghêu ngao Vui thú không quên học đâu Nằm đồi non gió mát Cất tiếng theo tiếng lúa đang reo Em đánh vần thật mau. Chiều vương tiếng diều Trên bờ đê vắng (ứ ư ư) xa. Đường về xóm nhà Chữ i, chữ (ư ư ư) tờ. Lùa trâu nhốt chuồng Gánh nước nữa là (a à a) xong Khoai lùi bếp nóng Ngon hơn là (a à a) vàng. Em mới lên năm, lên mười Nhưng em không yếu đuối. Thầy mẹ yêu cũng vì trẻ thơ Làm việc rất say sưa Em biết yêu thương đời trai Đời hùng anh chiến sĩ Ước mong sao em nhớn lên mau Vươn sức mạnh cần lao. Kìa trăng sáng ngời Đêm rằm Trung, Trung (ứ ư ư) Thu. Đời vui trống ròn Tiếng ca lẫy (ý y y) lừng Từ ngõ ngách làng Đèn đuốc rước triền miên Bao người đóng góp Vui chung một (ư ừ ư) miền. Trâu hỡi trâu ơi đi cầy Trâu ơi đi cấy nhé Đồng ruộng kia, với đồi cỏ kia Là của những dân quê Em bé dân quê Việt Nam Là mầm non tươi thắm Sức mai sau xây đắp quê hương Cho nước giầu mạnh hơn. Vàng lên cánh đồng

Dung goi anh bang chu

Em ơi đừng gọi anh bằng Chú Khi em em chín thơm hoa mộng Chưa vấn vương gì em lúc Xuân thì Còn anh mới đôi mươi. Đừng gọi anh bằng Chú sợ ngăn cách đôi ta Em làm công Chúa nhé anh tráng sĩ hiên ngang Tung hoành trên bốn biển khi tàu anh trở về Quà anh sẽ cho em. Xin em đừng gọi anh bằng Chú Ô hay sao Chú hay mơ mộng Sao Chú hay nhìn sao Chú hay cười Làm con bé bâng khuâng. Họ hàng ta chẳng có tại sao giấu con tim Sao gọi anh Chú lính cho anh thấy không vui Bao lần anh đã bảo anh chỉ yêu áo vàng Thì em nhé đừng quên. [ĐK]: Ông Chú ơi cô cháu thẹn thùng đôi môi Thôi nhé mình làm anh em Nhưng đừng quên rằng em anh hay khóc đấy Ghét anh ghê khéo nịnh em quá thôi Nói gì thêm nữa đi. Anh muốn em em hãy giã từ thơ ngây Em sè làm nàng Tiên xinh Khi tàu anh về em đi ra bến đón Nhớ nghe em chẳng còn ông Chú đâu Sẽ là anh với em. Em không còn gọi anh bằng Chú Nhưng sao anh vẫn nghe chưa vừa Ông Chú bây giờ không muốn em là Người em gái anh đâu. Nhìn trùng dương dẫy sóng lòng mơ ước em anh

Dong song xanh

Một dòng xanh xanh, một dòng tràn mông mênh Một dòng nồng ý biếc, một dòng sầu mấy kiếp Một dòng trời xao xuyến, một dòng tình thương mến Một dòng còn quyến luyến, một dòng nhớ Quay về miền đời lúc mơ huyền Ánh dương lên xôn xao, hai ven bờ sông sâu Cười ròn tiếng người, đẹp lòng sớm mai Những cô em tươi môi ngồi giặt yếm yên vui Thả ý thắm theo người chở gió về xuôi Hát vang lên cho vui, cô nàng ngồi bên tôi Đời là khúc nhạc, đời là tiếng thơ Nước sông reo như ru cuồn cuộn sóng trôi xa Là tiếng hát mơ hồ mời đón lòng ta Sông về sông dào dạt ý Hát tang bồng theo tầu mà đi Ai giang hồ sau ngàn hải lý Lỡ tình duyên nơi đâu đó ghé qua kinh kỳ Ôi, mắt em hoe như mây chiều rơi, rơi vàng lòng đời Ôi, mắt em xanh như đêm dài, để người quên kiếp mai Sông về, sông cười ròn tiếng Yêu mối tình bên bờ thành Vienne Đôi giang hồ quay về bờ bến Ngỡ mình vui trong ánh sáng muôn sao Thiên Đàng Ngày ấy, có tiếng ai khoan hò thuyền về Ngày ấy, có dáng em soi dòng chiều hè Ngày ấy, có tiếng ta hát gọ

Don vang chieu Xuan

Đầu Xuân năm đó anh ra đi Mùa Xuân này đến anh chưa về Những hôm vừa xong phiên gác chiều Ven rừng kín hoa mai vàng Chợt nhớ tới sắc áo năm nào em đến thăm gác nhỏ Mùa hoa năm đó ta chung đôi Mùa hoa này nữa xa nhau rồi Nhớ đêm hành quân thân ướt mềm Băng giòng sông loang trăng đầy Lòng muốn vớt ánh trăng thề viết tên em Đồn anh đóng ven rừng mai Nếu mai không nở, anh đâu biết Xuân về hay chưa? Chờ em một cánh thư Xuân, nhớ thương gom đầy Cho chiến sĩ vui miền xa xôi... Hẹn em khi khắp nơi yên vui Mùa Xuân ngày đó riêng đôi mình Phút giây mộng mơ nâng cánh hoa mai Nhẹ rớt trên vai đầy, hồn chơi vơi Ngỡ giữa Xuân vàng, dáng em sang. Tác giả: Trần Thiện Thanh

Doi sim

Anh hay chăng mùa Xuân sang Có nghe tim em rộn ràng Một đêm, một đêm trăng sáng huy hoàng Trăng soi trên đồi hoa sim Cánh dài màn đêm lắng im Lặng nghe giờ đây tiếng ca mong chờ Anh ơi em đợi chờ anh Mỗi đêm mơ bao mộng lành Một hôm trời vui chim hót trên cành Xin cho đôi mình bên nhau Xin thời gian im lắng sâu Mộng đâu về tô giấc mơ ban đầu Gió đêm len qua mành thưa Có hay nỗi lòng đêm mơ Nhớ nhau biết bao cho vừa Nói chi cũng thừa Chỉ cần chiều nay có anh Đêm qua khi tình lên khơi Ước mơ tô bao mộng ngời Người ơi, tình em như suối ven hồ Anh ơi, trên đồi hoa sim Tưng bừng ca vang lũ chim Gọi nhau về chia trái sim cuối mùa. Tác giả: Tuấn Khanh

Doi nga

Ngày nào ta quen biết nhau để rồi đời chia đôi ngả ngày nao ta trao tiếng tơ để rồi thành một giấc mơ đời anh ôi như cánh chim phiêu bạt trong ngàn gió sương đời em như chiếc thuyền mộng mong tìm về một bến thương nhớ hôm nao kỷ niệm bao thiết tha để rồi ta cách xa phút chia tay bồi hồi như đắm say lòng này ai có hay dù rằng đường đời đàn cung gieo ngàn lối dù rằng đường đời tình thơ trao một mối tằm tơ héo mòn hay hương sắc tàn mong sao duyên tình đầu vẫn đẹp lòng miên man ngày nao ta quen biết nhau để rồi đời chia đôi ngả đường anh anh vui lãng du phương trời mịt mờ nắng mưa đường em nơi sông nước xưa bến mơ đang chờ đón em lời thơ ghi câu tâm tình chỉ còn lại một tiếng ca. Tác giả: Nguyễn Hữu Thiết

Doc tin tren bao

Hôm qua tôi đọc báo, Thấy tin anh ngã gục, Phía trang sau chia buồn. Lòng mình bỗng lạnh căm, Xúc động đến dị thường, Xuôi đôi dòng lệ tuôn. Tình bạn anh và tôi, Nay cách xa nhau rồi, Hai đứa hai phương trời, Những ngày vui tắt lịm, Màu trời loang màu tím, Như tiễn đưa linh hồn, Một người vừa ra đi. Anh chết đi, Như bao anh hùng, Quê hương buồn não nùng, Hận thù trên tay súng, Từ miền xa, mấy người trong bọn mình, Cũng vừa nhận hung tin. Anh ngã đi, Non sông kiêu hùng, Quê hương lửa ngút trời, Chỉ còn tôi đi tới. Gịot lệ rơi, Nức nở thương cuộc tình, Hai đứa mình ngăn đôi. Hôm nay tôi đọc báo, Thấy đăng tin thắng trận, Toán quân anh đứng đầu. Lòng buồn bỗng chợt vui, Những người trẻ sau này, Noi gương hùng tranh đấu. Chập chờn qua từng đêm, Trong giấc mơ anh về, Anh báo tin tôi rằng, Những người đi lính trận, Một lần vẫn còn thiếu, Nhưng nước non thanh bình, Thì dù là bao nhiêu. Tác giả: Thanh Sơn

Dieu ru nuoc mat

Gió mưa gào thiết tha hình bóng xưa vừa thoáng qua Ngoài hiên mưa rơi rơi ướt, sầu lắng trong tâm hồn Nghe lạnh lùng rơi vào tim, rơi vào tim cho lòng nhớ thương người tình một chiều nào Tiếng mưa buồn tái tê, ngùi nhớ duyên tình đam mê, Lòng tôi vướng bao nhung nhớ, dĩ vãng như khơi sầu Ôi nghẹn ngào đêm buồn sao, đêm buồn sao Hỡi người yêu thấu chăng tình còn chờ nhau . Phố đêm về vắng một thuở thân gầy dưới mưa Bờ môi xanh xao ngỡ ngàng, đèn phố khuya nhạt màu Điệu ru nước mắt nay còn đâu, Để mình tôi ôm mối khổ đau ngày tháng qua người yêu tôi đi đi mãi mờ khuất nơi chân trời , không còn tìm, không còn tìm thấy, Ôi sầu nhớ trong đời sống khổ đau này, người tình ơi! Tác giả: Anh Sơn, Vũ Lai

Diem xua

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua Trên bước chân em âm thầm lá đổ Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa Chiều nay còn mưa sao em không lại Nhỡ mai trong cơn đau vùi Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau Bước chân em xin về mau Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em nhớ những vết chim di Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Để người phiêu lãng quên mình lãng du Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em biết bia đá không đau Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau. Tác giả: Trịnh Công Sơn

Dem lang thang

Bước lang thang qua từng vỉa Biết đêm nay đi về nơi đâu Người yêu ơi! Em đã sang ngang Tình yêu ơi! Xin vấn khăn tang Anh mất em đời như cánh diều băng sang Vẫn lang thang như người không nhà Đã xa em nghe buồn nghĩa trang Người yêu ơi! Em chắc đang vui Nào em hay anh rất đơn côi Gom góp kỷ niệm giây phút tình chia phôi Em ơi! Thà rằng ngày xưa em đừng thề Trong cuộc đời yêu mãi anh thôi Thì ngày nay anh đâu muộn phiền Khi em ngoảnh mặt cho anh bỏ cuộc trong nước đua tình Em ơi! Thà rằng ngày xưa em đừng thề Trong cuộc đời yêu chỉ anh thôi Thì ngày nay anh đâu tuyệt vọng Phong ba ngập lòng trông theo bụi hồng em bước vu quy Cứ lang thang như kẻ điên khùng Biết đi đâu đêm dài bơ vơ Từ Duy Tân khu phố công viên Về Gia Long bay lá me nghiêng Không bước chân nàng, anh buốt lạnh con tim Muốn quên em, quên đời, quên người Mới lang thang như kẻ tha phương Trời cho anh con số không may Để yêu em mang lấy chua cay Anh chiếc ga nhỏ cho chuyến tàu em qua Bước lang thang như kẻ điên cuồng Bi